Những Kẻ Nghịch Đồ Đều Muốn Phạm Thượng

Chương 32: Ngươi tìm đường chết

Tư Không Diệu biết mình không phải là đối thủ của Khương Việt, nhưng thì sao chứ? Bên cạnh nàng còn có rất nhiều người, trong bóng tối còn có một trưởng lão Nguyên Anh bảo vệ an toàn cho nàng, nàng không tin nữ nhân trước mắt này có thể làm gì được nàng.

"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh chết nó cho ta!" Trong mắt Tư Không Diệu tràn đầy oán hận, gào lên với các tu sĩ xung quanh.

Lúc này, một giọng nam vang lên từ sau quầy: "Cửa Hàng Tử Kim cấm đánh nhau, nếu hai vị có ân oán gì cần giải quyết thì xin mời đến nơi khác."

Nghe vậy, Khương Việt không có phản ứng gì đặc biệt, nàng tưởng Cửa Hàng Tử Kim sẽ cứ giả chết như vậy, không ngờ trước đó không lên tiếng là vì chưa gây tổn hại đến lợi ích của họ, thấy sắp đánh nhau làm hư hại pháp khí trong tiệm thì mới chậm rãi lên tiếng.

Thương nhân coi trọng lợi nhuận là điều không sai nhưng làm như vậy thì quá thiển cận.

Nếu Cửa Hàng Tử Kim vừa bắt đầu đã nói một câu công bằng, Khương Việt có lẽ sẽ cảm ơn, nếu vẫn luôn ủng hộ Tư Không Diệu, vậy hẳn cũng sẽ lôi kéo được Vọng Nguyệt Tông. Còn bây giờ nói ra một câu như vậy, nhìn qua thì không đắc tội bên nào nhưng thật ra là đắc tội cả hai bên.

Khác với vẻ bình tĩnh của Khương Việt, Tư Không Diệu nghe thấy giọng nói vô cảm truyền đến trong không khí thì lại nổi giận, sau khi nghe nam tu bên cạnh lẩm bẩm mấy câu thì mới nghiến răng nhịn xuống.

"Chúng ta đổi chỗ, ngươi chờ đó cho ta!" Tư Không Diệu buông một câu tàn nhẫn.

"Xin đợi!" Khương Việt vẫn cười híp mắt ném lại hai chữ, sau đó dẫn đầu rời khỏi Cửa Hàng Tử Kim.

Vốn dĩ nàng định hợp tác lâu dài với Cửa Hàng Tử Kim, bây giờ xem ra không cần nữa, Hồi Linh Đan này cứ bán cho nhà khác, bây giờ nàng nhìn thấy hai chữ Tử Kim là thấy ghê tởm rồi.

Đám người Vọng Nguyệt Tông vẫn luôn đi theo Khương Việt ra khỏi thành Xuân Lai, vừa ra khỏi thành liền không thể chờ đợi được mà xông lên vây lấy nàng.

"Không ngờ ngươi lại đi ra ngoài thành, ở trong thành chúng ta có lẽ còn phải nể mặt quy tắc của thành Xuân Lai mà tha cho ngươi một mạng, ở ngoài thành thì là ngươi tự tìm đường chết rồi, đừng trách chúng ta." Tư Không Diệu mặt mày vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ai tự tìm đường chết thì còn chưa biết." Khương Việt vừa dứt lời, đám người Vọng Nguyệt Tông đã sát khí đằng đằng xông lên, pháp bảo phù lục bay lượn trước mắt.

Lúc đòn tấn công đầu tiên cách Khương Việt một trượng, nàng từ từ lấy ra một Thanh Linh kiếm bình thường từ trong trữ vật giới, Thanh Linh kiếm này là đồ dùng luyện kiếm hằng ngày của đệ tử Thiên Nhất Tông, so với kiếm gỗ thì chỉ khác ở chỗ trên kiếm có linh khí.

Khương Việt giơ kiếm lên, nhẹ nhàng hất một cái, đòn tấn công kia liền tan thành mây khói.

Những đòn tấn công bằng pháp khí và bùa chú khác trong mắt Khương Việt đều không đáng một đồng, tuy không làm nàng bị thương nhưng nhiều linh khí như vậy ập đến, hóa giải từng cái một cũng thật phiền phức.

"Phiền phức chết đi được."

Khẽ mắng một tiếng, Khương Việt vung kiếm chém ra một nhát, kiếm mang màu trắng bạc vẽ một đường cong trên không trung, sau đó đám người Vọng Nguyệt Tông đều ngã rầm rầm xuống đất, hai người bị kiếm khí gây thương tích nặng nhất còn nôn ra một ngụm máu.

"Chỉ có vậy thôi sao? Với tu vi như vậy thì ai cho các ngươi cái gan mà ở thành Xuân Lai kiêu căng như thế?" Khương Việt nhẹ nhàng đảo mắt nhìn qua đám người đang nằm trên đất, giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc.

Cảm xúc là để dành cho đối thủ, chứ không phải mấy con kiến hôi một kiếm cũng không đỡ nổi này.

Nhìn nữ nhân trước mắt nhẹ nhàng tung một kích đã hóa giải hết tất cả các đòn tấn công của bọn họ còn làm bị thương người, đám người Vọng Nguyệt Tông mới ý thức được lần này bọn họ có lẽ đã đá phải tấm sắt rồi.