Quản gia thì không sao, ông ta là người của Hoàng đế, cùng lắm là quay lại Ty Lễ Giám, còn những nô bộc bên dưới thì khác...
Cây đinh bị đưa về cơ bản là phế vật rồi, kết cục thường sẽ không tốt đẹp gì.
Nhưng không còn cách nào khác, Trình Nhất Thư thật sự không chịu nổi.
Trong nhà người ta cây đinh trà trộn vào đám người hầu, còn nhà cậu thì cây đinh trà trộn trong...
Ồ, xin lỗi, không có một người hầu thật sự nào, toàn bộ họ đều là cây đinh.
Trình Nhất Thư nhìn những người này, tặc lưỡi một tiếng, cậu hơi bực bội phất tay, nói:
"Nếu không chọn, vậy thì bán hết đi."
Người máy quản gia lập tức gật đầu đáp:
"Vâng, chủ nhân."
Hắn ta xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị gọi người của nha hành đến đưa người đi.
Quản gia vội vàng đứng ra nói:
"Tiểu nhân là người của Ty Lễ Giám..."
Ông ta có người chống lưng!
Trình Nhất Thư liếc nhìn ông ta một cái, gật đầu nói:
"Vậy thì ngươi tự nghĩ cách báo cho người ta đến đây đón ngươi."
Quản gia vội vàng đứng sang một bên, sợ muốn chết, suýt chút nữa ông ta thật sự bị bán đi.
Vị Quốc sư đại nhân mặt non choẹt này không phải dễ bắt nạt. Đó là một nhân vật tàn nhẫn. Người ta phát hiện ra cây đinh đều nghĩ cách nhổ từng cái một, còn cậu thì không, cậu trực tiếp lật cả bàn.
Hơn nữa... quản gia lau mồ hôi trên đầu nhìn những người này, ông ta thật sự không ngờ, ở đây không có một người hầu thật sự nào...
Đúng là nghiệp chướng.
Khi người của nha hành đến, những người này mới biết Trình Nhất Thư không nói đùa, đám người ôm tâm lý may mắn lập tức suy sụp.
Người này không theo lẽ thường, cậu thật sự không sợ đắc tội với người phía trên bọn họ sao?
Nhưng bây giờ nha hành đã đến, nói gì cũng đã muộn.
Những người có thể mở nha hành ở kinh thành đều có chút bối cảnh, người ta không quan tâm ngươi là người ở đâu, người của ai, tất cả đều bị đưa đi bán.
Người máy quản gia mỉm cười, tỉ mỉ kể ra những thứ mà những người này biết làm, còn hiểu rõ hơn cả bản thân bọn họ, giá cả đưa ra cũng nằm trong phạm vi mà nha hành có thể chấp nhận.
Sau khi từng người một bị đè xuống đưa đi, ngân phiếu trong tay quản gia cũng ngày càng dày.
Cục tức của Trình Nhất Thư cũng tiêu tan, cậu xoay người trở về chủ viện, giao hết mọi việc cho người máy quản gia, bây giờ cậu cần nói chuyện rõ ràng với hệ thống mèo con và cái thứ gọi là quốc vận kia.
Vừa ăn mì gói do hệ thống mèo con tặng, một... con rồng vàng hơi béo xuất hiện trước mặt Trình Nhất Thư, con rồng vàng này rõ ràng đã bị hệ thống mèo con đánh cho một trận.
Màu sắc của Kim Long hơi tối, tuy bị đánh cho béo hơn một chút, nhưng hình dáng của nó trông như sắp tan biến.
Trình Nhất Thư húp một miếng mì, nói:
"Vậy là, ngươi muốn ta giúp đỡ kiềm chế Hạ Chương, để hắn đừng làm loạn, tiện thể giúp đỡ Đại Hạ?"
Tiểu Kim Long điên cuồng gật đầu, đúng vậy, chính là như vậy.
Trình Nhất Thư tặc lưỡi một tiếng, liếc mắt nhìn nó một cách lạnh lùng, nói:
"Vậy ta được lợi gì?"
Lợi ích... tiểu Kim Long im lặng, nó cầu cứu nhìn hệ thống mèo con.
Hệ thống mèo con nhảy từ trên bàn xuống rất tiêu sái, liếʍ lông nói:
"Nó có thể cung cấp năng lượng cho ta, như vậy ta không cần phải lấy năng lượng từ tổng bộ nữa, đối với mệnh lệnh của tổng bộ ta có thể áp dụng "tướng ở ngoài, có thể không tuân theo quân lệnh"."
Tiểu Kim Long nhìn Trình Nhất Thư với vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Ta còn có thể tặng Thiên mệnh chi tử của ta cho ngài, tuy bây giờ hắn hơi điên."
Trình Nhất Thư lạnh lùng nhìn tiểu Kim Long, nói:
"Ngươi đừng nói là Hạ Chương nha."