Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 12

Bọn họ đều là người Hạ quốc, tuy mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng bọn họ không thể chấp nhận việc quốc gia của mình diệt vong!

Tả Hữu thừa tướng nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu kiên định, bọn họ phải nghĩ cách làm rõ nguyên nhân Hạ quốc diệt vong, chặt đứt từ gốc rễ.

Hơn nữa... vị Quốc sư đại nhân này có bản lĩnh thật sự, cho nên... đi theo Quốc sư là đúng rồi!

[Bây giờ gϊếŧ Hoàng đế hình như sẽ mở ra loạn lạc ngay... A, phiền quá, phải làm sao bây giờ.]

Các văn võ đại thần bên dưới đều im lặng, ai cũng chằm chằm Hạ Chương đang đứng đó, không phải chứ?? Hoàng đế bệ hạ của bọn họ làm sao vậy???

Nguyên nhân là Hoàng đế???

Hạ Chương vô tội nhìn lại các văn võ bá quan của mình, hắn còn chưa làm gì cả, liên quan gì đến hắn...

Nhưng ... vẻ mặt hắn trở nên u ám, nếu nhàm chán đến mức độ nhất định, nước mất nhà tan gì đó cũng không phải là không được.

Trình Nhất Thư chậm rãi đi xuống, chuyện ràng buộc với quốc vận gì đó cứ để sau hẵng nói, bây giờ về nhà trước đã, cậu đói rồi.

Trình Nhất Thư đi xuống, chắp tay với Hạ Chương, nói:

"Đã bẩm báo thiên địa, tại hạ xin nhận chức Quốc sư, xin cáo lui."

Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, không hề nể mặt Hạ Chương.

Các đại thần bên dưới từng người một nơm nớp lo sợ nhìn bóng lưng của tân Quốc sư, một tiếng "phiền chết mất" mơ hồ truyền đến.

Bọn họ lại nhìn bệ hạ nhà mình có chút điên rồ, sợ bệ hạ gϊếŧ chết Quốc sư của bọn họ.

[Về tính sổ với quốc vận! Hừ!]

Hạ Chương không hề tức giận, thậm chí tâm trạng còn rất vui vẻ.

Hắn nhìn những người đang quỳ phía sau, nói:

"Đứng dậy đi."

Các đại thần đồng loạt đứng dậy, bọn họ nhìn nhau, Tả Hữu thừa tướng sắc mặt thay đổi, nước mắt đồng loạt rơi xuống, mở miệng nói:

"Bệ hạ của ta..."

Giọng nói như khóc như than, oán trách vô cùng.

Hạ Chương mặt đầy vẻ bất lực, khoanh tay nhìn bọn họ, nói:

"Trẫm còn sống, đừng khóc tang."

Tả thừa tướng quỳ sụp xuống, nói:

"Bệ hạ, thần thỉnh cầu bệ hạ tuyển phi lập hậu!"

Dù thế nào thì cứ lập Hậu trước đã, đến lúc đó sinh hạ một tiểu hoàng tử, như vậy, người muốn làm gì cũng được, chúng thần có tiểu hoàng tử, có đời sau rồi, Hạ quốc sẽ không diệt vong được.

Hữu thừa tướng rõ ràng đã nắm bắt được suy nghĩ của Tả thừa tướng, cũng quỳ xuống bên cạnh.

Hạ Chương nhắm mắt lại, hắn cảm thấy tuyệt vọng với đám thần tử của mình, mở mắt ra, hắn nở nụ cười lạnh lẽo, nói:

"Hoàng hậu à? Vậy dâng nữ nhi của các ngươi vào đây đi. Nói trước, sau khi vào đây, sống chết thế nào trẫm không đảm bảo."

Hai người lập tức im miệng, Hạ Chương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Còn Trình Nhất Thư đã trở về phủ đệ Quốc sư của mình, phủ đệ đã được dọn dẹp sạch sẽ, cậu vừa bước vào, quản gia và một loạt nô bộc đứng thành hàng cho cậu nhận mặt.

Những người này đều được ban thưởng, giấy bán thân đều giao cho Trình Nhất Thư.

Trình Nhất Thư lặng lẽ nhìn những người này, suýt nữa bật cười, không phải chứ, những người ở đây, không có một ai là trong sạch.

Đều do các thế lực đưa đến...

Thật sự khó mà phân biệt đây là phủ Quốc sư hay là nơi nào khác.

Nhìn những người này, Trình Nhất Thư không nói một lời nào mà đi thẳng vào trong sân, cậu nhớ giấy bán thân hình như đều ở trong cái rương gỗ lim bên trong.

Lấy giấy bán thân ra, Trình Nhất Thư nhìn những người đang đứng đó với vẻ mặt khác nhau, mỉm cười hòa nhã, nói:

"Mọi người đi theo ta."

Quản gia mặt đầy dấu chấm hỏi, Trình Nhất Thư tốt bụng giải thích cho ông ta:

"Đến nha hành."