Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 11

Tục ngữ nói rất hay, lấy thê tử phải lấy hiền, một người thê tử tốt có thể hưng thịnh ba đời a.

Bọn họ cảm thấy, vị trí làm thông gia của Tuân lão đầu này cũng rất tốt.

Trình Nhất Thư yên lặng ngồi đó làm bình hoa, chờ đợi những quy trình tiếp theo.

Người của Khâm Thiên Giám đã chuẩn bị xong tế đàn, tiếp theo chính là bẩm báo với trời đất, định Quốc sư, thành quốc vận.

Mặt trời trên cao, thời tiết hôm nay rất tốt, người của Khâm Thiên Giám đến bẩm báo chuyện tế đàn.

Tiếp theo chính là lúc Trình Nhất Thư thể hiện.

Hạ Chương đứng dậy, trên mặt mang theo nét cười, nói:

"Đi thôi, chư vị."

Hắn bước xuống khỏi bục cao, Trình Nhất Thư theo sát phía sau, mọi người đi đến phía dưới tế đàn bên ngoài điện.

Trình Nhất Thư nháy mắt với hệ thống mèo con, hệ thống mèo con giơ móng nhỏ lên làm dấu OK.

Trình Nhất Thư nhìn Hạ Chương, chắp tay hành lễ, sau đó trực tiếp bước lên bắt đầu trình tự bẩm báo với trời đất.

Theo sau khi động tác trên tay hoàn thành, trên không vang lên một tiếng "ầm", một bức đồ hình Thái Cực lưỡng nghi màu vàng xuất hiện trên bầu trời.

Những người bên dưới nào biết chuyện của hệ thống mèo con, từng người một tim đập thình thịch.

Trình Nhất Thư đứng đó, nhìn xuống những người bên dưới, ngược sáng, ánh sáng mặt trời phủ lên cậu một lớp vàng kim, như đang tuyên bố sự thần thánh của cậu.

Bên ngoài cung, tin tức nhanh chóng lan truyền, Quốc sư đại nhân của Đại Hạ là thần tiên hạ phàm.

Trình Nhất Thư rất hài lòng nhìn vẻ mặt của những người bên dưới, cậu vừa định bước xuống tế đàn thì một tiếng long ngâm vang lên, hệ thống mèo con gào lên điên cuồng.

"Á á á, tên khốn kiếp kia mau lại đây chịu chết!!!"

Trình Nhất Thư chớp mắt, động tác xuống chậm lại hai nhịp, cậu chậm rãi quay đầu lại, một hình rồng màu vàng Thư Thư xuất hiện sau lưng cậu.

Cậu im lặng một lúc, những người bên dưới đồng loạt quỳ xuống, chỉ có Hạ Chương đứng đó. Hắn cười ha hả, cười điên cuồng, vỗ tay "bốp bốp bốp", nói:

"Không hổ là Quốc sư đại nhân do ta sắc phong."

Trình Nhất Thư im lặng một lúc, không lâu sau, hệ thống mèo con nhảy vào lòng cậu, meo meo kêu ca:

"Thư Thư, quốc vận Hạ quốc chơi xấu, nó đã âm thầm ràng buộc với ngươi, bây giờ ngươi thật sự là Quốc sư rồi..."

Trình Nhất Thư sững sờ, nói:

"Vậy có hại gì cho chúng ta không?"

Hệ thống mèo con không ngờ phản ứng của Trình Nhất Thư lại bình tĩnh như vậy, nó suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cũng không có, nó không đấu lại ta, chủ yếu vì nó sắp chết rồi, cho nên mới nhân lúc ngươi nghĩ cách ràng buộc với chúng ta..."

Mặt Trình Nhất Thư lập tức đen lại, cậu nói:

"Chết có phải là... lại loạn lạc rồi không?"

Mèo con gật đầu, nó dùng móng cào cào mặt, nói:

"Hình như là vậy, vừa rồi ta đàm phán với nó rất thân thiện, ước chừng Hoàng đế sau này sẽ vì đủ loại nguyên nhân sẽ mở khóa chế độ tàn sát, sau đó Hạ quốc nước mất nhà tan, mở ra chế độ loạn lạc."

Trình Nhất Thư sắp phiền chết rồi, cậu nhìn Hạ Chương với vẻ mặt rất khó coi, hay là cứ gϊếŧ quách cho xong.

[Hạ quốc diệt vong gì đó thật sự rất phiền, ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ăn no chờ chết thôi mà sao khó vậy.]

Những người quỳ bên dưới lòng như lửa đốt, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Trình Nhất Thư đang cau mày, từ chuyện vừa rồi có thể thấy được, Trình Nhất Thư chưa bao giờ nói những lời vô căn cứ, cho nên... Hạ quốc thật sự có khả năng diệt vong?