Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 10

[Không phải chứ, con là một trong số ít di sản nàng để lại cho ta, cho nên hãy chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy nàng mới có thể yên nghỉ.]

Hữu thừa tướng phì cười, nhìn Tả thừa tướng với ánh mắt chế giễu, lão già, cũng biết nói chuyện tình cảm đấy nhỉ... Chỉ không biết nếu thê tử ngươi biết được, ngươi còn đứng thẳng người như vậy được không?

Tả thừa tướng bây giờ rất muốn mở miệng cắt ngang lời Trình Nhất Thư, nhưng, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hạ Chương, ông ta thật sự không dám.

Không nói gì khác, chỉ là... thê tử ông ta giận thì ông ta cùng lắm là quỳ bàn giặt đồ, nhưng, nếu bệ hạ của ông ta mà nổi giận, thì mạng ông ta cũng không còn, không đáng, không đáng.

Dù gì sau hôm nay, mặt mũi của ông ta coi như mất hết rồi.

Lúc đó ông ta chỉ nhất thời xúc động, hồi tưởng lại thời thanh xuân tươi đẹp thôi, ai ngờ hôm nay lại bị lật ra một cách rõ ràng như vậy.

[Chậc chậc chậc, Hạ Yến Thanh này cũng không được... phát dục không tốt bẩm sinh, cho nên... chỉ hai phút, cuộc sống hôn nhân này chắc cũng không hòa hợp, nữ nhi của Tuân Ngự sử gả qua đó có khác gì thủ tiết? Hơn nữa hắn ta còn lừa người ta rằng hắn ta thủ thân như ngọc... Cô nương nhà người ta vẫn luôn nghĩ hắn ta là người tốt... Người này còn bị bệnh tϊиɧ ŧяùиɠ yếu, sinh con chắc khó lắm.]

Hạ Yến Thanh đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu như máu, hắn ta đứng dậy định xông lên, không sống được nữa, không sống được nữa rồi, sống làm gì nữa? Hắn ta đã như vậy rồi, sống cũng như chết rồi, hắn ta phải cùng tên tiểu nhân phía trên này đồng quy vu tận.

Hắn ta còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một đôi bàn tay to lớn giữ chặt lại, Hạ Yến Thanh ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt râu ria xồm xoàm đang cười hiền từ với hắn ta.

Đừng nhúc nhích, bọn họ còn muốn hóng chuyện.

Trình Nhất Thư lắc đầu.

[May mà, may mà Tuân tiểu thư không bị lừa, tuy có tình cảm với Hạ Yến Thanh, nhưng vẫn kiên quyết giữ khoảng cách với hắn ta, Tuân tiểu thư là cô nương tốt, cô nương tốt thì nên có kết cục tốt.]

[Dịu dàng, đoan trang, kiên cường, dung mạo xinh đẹp, quan trọng nhất là nàng ấy có chủ kiến rõ ràng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chính là loại yêu thích thật lòng. Chia tay đi, tên cặn bã như Hạ Yến Thanh không xứng.]

Trình Nhất Thư nhìn xuống phía dưới, Hạ Yến Thanh phun ra một ngụm máu tươi, cậu chớp chớp mắt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người duy nhất mà cậu coi như quen biết, Hạ Chương.

Hạ Chương chú ý tới ánh mắt của Trình Nhất Thư, tâm trạng hắn vui vẻ hẳn lên, hắn nhìn những người bên dưới, nói:

"Hạ khanh hơi yếu a, còn chưa làm gì đã nôn ra máu rồi, kéo xuống đi."

Câu này cũng chẳng khác gì nói kéo xuống chôn luôn, Hạ Yến Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta bịt miệng kéo xuống.

Hạ Chương xem vui vẻ, hắn chống cằm nói:

"Còn ai muốn nói gì nữa không?"

Khi Trình Nhất Thư khen nữ nhi mình, sắc mặt Tuân Ngự sử mình đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ ông ta rất cảm kích Trình Nhất Thư, nhìn xem, đây mới là Quốc sư đại nhân của Đại Hạ bọn họ!

Quốc sư đại nhân liệu sự như thần! Nữ nhi ông ta giỏi như vậy đấy!

Phần lớn những người bên dưới đều tin tưởng phần nào... Đối với Tuân tiểu thư mà Trình Nhất Thư nói, ánh mắt mọi người nhìn Tuân Ngự sử đột nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, nhà ai mà chẳng có nhi tử, nhà ai mà chẳng muốn tìm một người chủ mẫu tốt.