Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 22

Từ hồi năm hai, Biện Dĩnh đã chẳng ưa gì Hoa Tiệp. Việc Hoa Tiệp luôn nổi bật trong lớp nhờ những bức tranh của mình khiến cô bạn cảm thấy khó chịu. Biện Dĩnh càng không thích thái độ tự tin đầy kiêu ngạo của Hoa Tiệp lúc này.

Cảnh Niên ban đầu tức giận định xử lý Hoa Tiệp, nhưng khi nghe hoa khôi của lớp lên tiếng bênh vực mình, cơn giận của cậu ấy liền nguôi hẳn.

Ngay sau đó, cậu ấy nghe Hoa Tiệp hỏi Biện Dĩnh bằng giọng đầy ngạc nhiên:

“Hả? Không phải chứ, Biện Dĩnh? Ý cậu là… bức tranh cá heo với tinh tinh này, rất giống cậu sao?”

“Phụt —”

Xung quanh vang lên những tiếng cười không ngớt.

Khuôn mặt Biện Dĩnh đỏ bừng ngay lập tức, nhất là khi cô bạn nhìn thấy Dư Đồng Lâm mà mình thích cũng đang cười và theo dõi tình hình. Điều đó càng khiến mắt cô bạn đỏ hoe vì tức giận.

Hoa Tiệp bắt gặp ánh mắt của Biện Dĩnh và theo hướng đó nhìn thấy Dư Đồng Lâm. Trước kia, khi còn học năm hai, cô đã từng thích cậu bạn. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy đã nguội lạnh, thậm chí có phần chán ghét.

Dư Đồng Lâm trong trí nhớ của cô giờ chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt. Hồi đó đúng là thời niên thiếu ngây ngô.

Hơn nữa, từ khi lên năm ba, người mà cô thầm thích đã đổi thành học sinh chuyển trường siêu đẹp trai mới chuyển đến – Thẩm Mặc!

Còn Dư Đồng Lâm? Hừ, cậu bạn giờ chẳng khác nào “hoa cúc ngày hôm qua”!

Hoa Tiệp chẳng mảy may lưu luyến, dứt khoát thu lại ánh mắt và quay đầu đi chỗ khác.

Dù ở kiếp trước, đến khi chết cô vẫn chỉ dám thầm mến người khác, thậm chí nhút nhát và tự ti không dám để ai biết. Nhưng nếu xét trong thế giới của những người yêu đơn phương, cô vẫn thuộc dạng cao thủ đổi đối tượng một cách không do dự!

“…”

Không nhận được nụ cười của Hoa Tiệp, Dư Đồng Lâm ngẩn người một lúc. Trong lòng cậu bạn bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.

“Giáo viên dạy nhạc tới rồi, cậu còn không ngồi thẳng đi? Nhìn mình làm gì?”

Hoa Tiệp lạnh lùng liếc Dư Đồng Lâm một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang Biện Dĩnh, giọng nói đầy uy hϊếp.

“…”

Biện Dĩnh cũng không chịu thua, trừng mắt lườm Hoa Tiệp, trong lòng tức tối nghĩ: Tình bạn giữa mình với Hoa Tiệp hết rồi! Nếu mình còn đi chung với cậu ấy nữa, mình đúng là đồ ngốc!

Thấy Biện Dĩnh cuối cùng cũng ngồi thẳng lưng, Hoa Tiệp quay lại đối mặt với ánh mắt oán trách của người bạn cùng bàn Cảnh Niên rồi thản nhiên nói:

“Nếu cậu còn nhìn mình nữa, mình sẽ mách thầy giáo là cậu thích mình đấy!”

Cảnh Niên há hốc miệng, mặt đỏ bừng. Cậu vội quay đầu đi, không dám nhìn Hoa Tiệp thêm lần nào.

Mười giây sau, cậu ấy dần bình tĩnh lại, càng nghĩ càng tức, bèn quay lại lườm cô một cái. Nhưng khi thấy cô có vẻ sắp giơ tay gọi thầy giáo, cậu ấy hoảng hốt quay người nhìn thẳng lên bảng, không dám nhìn cô thêm nữa.

“Đồ điên!”

Cảnh Niên lẩm bẩm, tai và cổ cậu ấy đỏ ửng lên, chẳng rõ là do tức giận hay vì xấu hổ.

Hoa Tiệp bình thản lật sách nhạc đến đúng trang mà giáo viên đang giảng, trong lòng cảm thấy rất hả hê.

Hừ, bắt nạt học sinh năm nhất thật sự thú vị!

Khi đang chìm trong niềm vui trả thù những người từng khiến mình khổ sở ở kiếp trước, Hoa Tiệp bỗng cảm thấy có ai đó chọc vào lưng mình. Cô quay đầu lại, thấy một tờ giấy nhỏ được chuyền đến từ bàn sau.

Hoa Tiệp nhanh tay nhận lấy, mở ra đọc:

[Bạn Hoa Tiệp thân mến:

Cậu có thể vẽ giúp mình một bức tranh Rukawa Kaede được không?

Như bức Tiểu Yến Tử mà cậu từng vẽ ấy, hoặc nhỏ hơn chút cũng được.

Mình gửi cậu 2 đồng.

—— Trương Tuyết]

Hoa Tiệp hơi ngơ ngẩn. Đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác này – cảm giác chỉ có khi đi học mới thấy: những mảnh giấy nhỏ chuyền tay nhau.

Hơn nữa…

Cái cảm giác được người khác công nhận tài năng của mình, lại còn được nhờ vả như thế này, thật sự làm tim cô khẽ rung động. Giấc mơ mà cô từng nghĩ đã dần phai nhạt, nay như được tưới mát, bỗng dưng sống dậy mãnh liệt.