Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 23

Lặng lẽ quay đầu lại, Hoa Tiệp nhìn thấy cô bạn ngồi bàn thứ hai phía sau bên trái - Trương Tuyết, đang làm mặt xấu với mình. Rõ ràng, tờ giấy vừa rồi là từ cô ấy.

Hoa Tiệp viết vài dòng lên mảnh giấy, trả lời:

“Mình có thể vẽ cho cậu bốn chiếc thẻ kẹp sách, mỗi cái là hình Rukawa Kaede nửa người hoặc cận mặt, đảm bảo đẹp.”

Sau đó, cô gấp giấy gọn gàng và đặt lên bàn phía sau. Tờ giấy nhanh chóng được chuyền đến tay Trương Tuyết.

Khi mảnh giấy quay lại, bên trong kẹp thêm một tờ tiền mệnh giá 1 đồng, hai tờ 5 hào, và năm miếng sticker hình Rukawa Kaede mà Trương Tuyết gửi để tham khảo.

Trên giấy chỉ có một từ "Được", nhưng phía sau còn thêm hàng tá dấu chấm than.

Hoa Tiệp khẽ mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị vẽ.

Dựa vào các sticker mà Trương Tuyết đưa, cô lên ý tưởng và thiết kế bố cục cho từng chiếc thẻ. Không cần phác thảo bằng bút chì, hình ảnh trong đầu cô rõ nét đến mức cô có thể bắt tay vào vẽ trực tiếp bằng bút nước màu đen.

Từng nét vẽ của Hoa Tiệp thật chắc chắn. Các đường cong mềm mại chạy khắp tờ giấy. Khi vẽ tóc, cô nhẹ nhàng đặt bút rồi khéo léo nhấc lên, tạo nên những chi tiết đầy tinh tế.

Những đường nét nối tiếp nhau, điểm dừng và các biến đổi nhỏ trong cách vẽ khiến hình ảnh thêm sống động, hoàn toàn không bị cứng nhắc dù chỉ sử dụng bút màu đen.

Hội họa giống như một bản nhạc không lời, còn nét vẽ của cô chính là những giai điệu đang nhảy múa trên trang giấy.

Khi tan học, Hoa Tiệp mượn băng dính trong suốt để ép cả hai mặt của các thẻ kẹp sách, làm chúng cứng cáp như được đóng gói đặc biệt.

Nhận được bốn chiếc thẻ, Trương Tuyết vui sướиɠ đến mức nhảy cẫng lên.

Đặc biệt, khi nhìn thấy mặt sau mỗi chiếc thẻ có chữ ký được thiết kế riêng, ghi tên mình là “Trương Tuyết”, cậu ấy càng phấn khích, không ngừng khen Hoa Tiệp là thần tiên.

Liêu San San học khác lớp nhưng khi cô ấy thấy thẻ kẹp sách của Trương Tuyết, lập tức cũng mượn băng dính để ép bức vẽ Tiểu Yến Tử mà Hoa Tiệp từng vẽ tặng mình.

Trong giờ học, cả lớp chỉ còn nghe tiếng "xèo xèo" khi học sinh thi nhau xé băng dính.

“Hoa Tiệp, cậu ký tên lên mặt sau giúp mình đi.”

Liêu San San đưa bức vẽ chưa dán kín mặt sau cho Hoa Tiệp, ánh mắt đầy kỳ vọng.

“Mình đâu có nổi tiếng, cậu cần mình ký tên làm gì?” Hoa Tiệp vội xua tay, má cô bắt đầu hơi đỏ.

“Mình thấy sau này cậu có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại! Lúc đó, bức vẽ có chữ ký của cậu chắc chắn sẽ rất đáng giá. Đây gọi là đầu tư!” Liêu San San tinh nghịch làm mặt xấu.

“Phụt.” Hoa Tiệp bật cười, nhận lấy bức vẽ, nghĩ một lúc rồi lấy bút máy ký tên.

Nhưng thay vì viết tên mình, cô đã thiết kế một kiểu chữ đặc biệt – một chữ ký độc đáo theo những gì cô từng học được trước đây.

Khi đặt bút cuối cùng xuống, Hoa Tiệp nhìn tác phẩm nhỏ của mình, hài lòng gật đầu.

Liêu San San háo hức nhìn chữ ký, reo lên:

“Hả? Đây là tên của mình! Ngầu quá!”

Cô bạn cầm bức vẽ, nhìn đi nhìn lại, càng xem càng thích. Cuối cùng, Liêu San San giữ chặt tay Hoa Tiệp, vui sướиɠ nói lớn:

“Hoa Tiệp, cậu thật sự quá tài năng! Cậu chính là người tuyệt nhất mà mình từng gặp!”

Tiếng nói lớn của Liêu San San ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp. Các bạn xung quanh, đang mải trò chuyện hoặc nghỉ ngơi trong giờ ra chơi, đều tò mò quay lại xem.

Tuổi học trò ai chẳng thích nổi bật và khác biệt. Tập luyện một chữ ký thật ngầu là giấc mơ mà gần như đứa học sinh năm ba nào cũng từng nghĩ đến.

Nhìn thấy chữ ký đẹp như tranh của Liêu San San, ai nấy đều không khỏi ghen tị.

Liêu San San giơ bức vẽ lên khoe với vẻ đầy tự hào, trong chốc lát cảm thấy bản thân như người thắng cuộc trong trò chơi cuộc đời này.