Khóe môi cô không tự giác cong lên. Được người khác công nhận vì tài năng vẽ tranh của mình, đây là niềm vui lớn lao mà cô chưa từng trải qua.
Hoa Tiệp ngồi ngẩn ra một lúc, chỉ cảm giác như mình đang lạc vào cõi thần tiên. Cô hoàn toàn không nhận ra mình đang cười.
Về lại chỗ ngồi, Hoa Tiệp cẩn thận vuốt phẳng ba tờ tiền lẻ một đồng rồi gấp gọn, nhét vào túi. Cô vỗ nhẹ lên túi quần, cảm giác ấm nóng của “xô vàng đầu tiên” mình kiếm được trong lần tái sinh này như đang lan tỏa. Hoặc có lẽ đó không phải là do tiền ấm lên, mà là vì cô quá phấn khích khi kiếm được tiền, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao theo.
Ba đồng tiền, ở một thị trấn nhỏ phía Bắc năm 2000, có thể mua ba cân gạo hoặc bốn cân bột mì.
“Wow ~ xô vàng đầu tiên của mình!”
Hoa Tiệp như nhìn thấy cả một con đường phát tài hiện ra trước mắt...
…
[Hậu trường]
Lương Bình nhìn bài thi toán của Hoa Tiệp: “Một cô bé dễ thương như Hoa Tiệp, sao lại ngốc thế này được chứ.”
Hoa Tiệp: “… Cô ơi, chẳng qua là em lâu rồi không ôn bài thôi, cô chờ xem, em sẽ ôn tập lại ngay mà!”
…
“Nghèo kiết xác, đồ nhà quê!”
Cảnh Niên, người ngồi cùng bàn, lạnh lùng nhìn những động tác nhỏ của Hoa Tiệp rồi bất ngờ buông lời.
Hoa Tiệp quay lại, ánh mắt dừng trên bài vẽ mà Cảnh Niên đang đặt trên bàn. Đời trước, cậu ấy đã bắt nạt cô suốt một học kỳ, cô vẫn nhớ rất rõ.
Cô nhìn bức tranh: kết cấu thì lệch lạc, tỉ lệ các bộ phận trên khuôn mặt sai hoàn toàn, ánh sáng và bóng mờ thì chẳng thấy đâu. Trên bức tranh, thứ đậm màu nhất chỉ là tóc đen, đôi mắt và lỗ mũi - tất cả đều thiếu thẩm mỹ.
Với trình độ này, nếu mang đi thi mỹ thuật đại học, giỏi lắm cũng chỉ đạt 50 điểm, thật sự quá tệ.
“Thay vì bận soi mói người khác, cậu nên dành thời gian để nâng cao kỹ năng vẽ của mình thì hơn.”
Từng là một giáo viên mỹ thuật trực tuyến một thời gian, Hoa Tiệp không kìm được mà bộc lộ thái độ của một giảng viên nghiêm khắc. Ngón tay cô đập hai cái lên bàn Cảnh Niên, giọng lạnh tanh:
“Nhìn qua là biết cậu đang vẽ tranh, nhưng nếu không biết, mình còn tưởng đây là bùa vẽ bậy. Cậu xem, đây là Biện Dĩnh mà cậu vẽ? Sao nhìn giống cá heo vậy? Đôi mắt cậu ấy có như vậy đâu! Còn nhân vật này nữa, cậu vẽ hoa khôi hay là tinh tinh đấy?”
Bạn nam ngồi bàn trước nghe thấy Hoa Tiệp phê bình liền bật cười lớn.
Bao năm nay, dù đã sống đến hơn hai mươi tuổi ở kiếp trước, Hoa Tiệp cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một cô gái tự tin rực rỡ. Nhưng mỗi khi nói đến chuyện vẽ tranh, cô lại trở nên cứng cỏi lạ thường.
Thậm chí, lời nói của cô cũng trở nên sắc bén hơn, thần thái thì tràn đầy tự tin.
“…” Cảnh Niên bị mắng không thốt nên lời, chỉ biết im lặng.
Dư Đồng Lâm - cậu bạn ngồi xéo phía sau Hoa Tiệp - cũng không nhịn được cười, vừa chống cằm vừa quan sát cô phát uy. Cậu bạn cảm thấy hình ảnh này thật mới mẻ.
Từ hồi cấp hai đã ngồi cùng bàn với Hoa Tiệp, nhưng Dư Đồng Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng sau một kỳ nghỉ hè, cô bạn nhút nhát ngày nào bỗng trở nên gan dạ thế này.
Không chỉ không co rúm lại như trước, mà còn có phần sống động, tự tin hơn.
Quả nhiên, thỏ khi bị dồn ép cũng biết cắn người!
Dư Đồng Lâm không biết rằng Hoa Tiệp từng thích mình, nhưng cậu bạn luôn tự nhận là có mối quan hệ khá tốt với cô. Thế nên, cậu bạn nghĩ rằng nếu Cảnh Niên dám mắng Hoa Tiệp nữa, cậu sẽ ném một cục giấy vào mặt Cảnh Niên, sau đó giả bộ là người hòa giải để chọc cười mọi người.
Kết quả, Biện Dĩnh - bạn nữ ngồi trước Hoa Tiệp - không thể ngồi yên được nữa.
Biện Dĩnh quay đầu nhìn Hoa Tiệp bằng ánh mắt trách cứ, rồi nhẹ nhàng lên tiếng với chất giọng đặc trưng mềm mại:
“Hoa Tiệp, sao cậu lại nói chuyện với bạn học như vậy? Mình thấy Cảnh Niên vẽ cũng khá mà, cậu đừng khắt khe quá.”
Giọng nói của cô bạn mềm như đang làm nũng, nhưng ý tứ lại rõ ràng dán cho Hoa Tiệp cái nhãn "khắt khe".