Cảnh Niên tức giận, vừa định xông tới đẩy Hoa Tiệp một lần nữa thì thấy cô nhanh chóng nghiêng người, giữ vị trí sát cửa để các thầy cô trong văn phòng nhìn rõ.
Hoa Tiệp nhướng mày đầy thách thức, rồi lớn tiếng nói:
“Cậu làm gì đẩy mình vậy?”
Cảnh Niên ngơ ngác. Vừa định hét lên “Cậu dám đạp mình!”, cậu ấy chợt bắt gặp ánh mắt của mấy thầy cô trong văn phòng.
“……” Toàn thân cậu ấy cứng đờ, cảm giác tê dại chạy dọc da đầu.
Thấy ánh mắt trách cứ của nhiều giáo viên trong văn phòng đang đổ dồn về phía mình, Cảnh Niên ngay lập tức bị cơn nóng giận lấn át, theo bản năng mở miệng:
“Xin lỗi.”
Vừa nghe câu xin lỗi, Hoa Tiệp lập tức nở nụ cười chiến thắng. Cô quay lưng về phía văn phòng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Cảnh Niên những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Vẽ tranh còn không bằng mình, đúng là đồ hèn nhát!”
Cảnh Niên cảm thấy bản thân bị mất mặt, mặt đỏ bừng, tai cũng nóng ran. Một cơn tức nghẹn lại trong cổ họng, suýt nữa khiến cậu ấy ngạt thở.
Nhưng ngay cửa văn phòng - nơi mà thị phi nhiều không kể xiết - cậu không dám manh động. Cảm giác bức bối giống như con mèo bị cào đau nhưng chẳng thể phản kháng, khiến Cảnh Niên tức điên, nội tâm như muốn bùng nổ.
Cậu ấy gần như có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi!
…
Cảnh Niên quay lại lớp học, lập tức muốn tìm Hoa Tiệp để tính sổ. Nhưng vừa xoay người đi về phía cô, cậu ấy đã bị một bạn nữ chặn trước.
Liêu San San - người đã chờ Hoa Tiệp nãy giờ - giơ cao bức tranh của cô trong tay, cô ấy vui vẻ nói:
“Hoa Tiệp, cậu có thể tặng mình bức tranh này được không?”
Suốt 5 phút vừa rồi, Liêu San San đã khéo léo loại bỏ tất cả những người cũng muốn bức tranh này, và thành công giành được quyền hỏi mua từ Hoa Tiệp!
Hoa Tiệp đứng tựa vào cửa, bình tĩnh quan sát Liêu San San. Bạn nữ này buộc tóc đuôi ngựa cao, điểm thêm chiếc nơ xinh xắn, trên tay đeo một chiếc đồng hồ màu hồng nhạt tinh tế, đi giày thể thao trắng mới tinh.
Nhìn là biết ngay đây là cô bạn nhà giàu.
Đời trước, Hoa Tiệp và Liêu San San gần như không có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhà cô nghèo, từ nhỏ lại nhút nhát, chỉ thích ngồi một chỗ đọc tiểu thuyết ngôn tình hoặc vẽ tranh.
Hơn nữa, ở kiếp trước, lúc mới vào năm nhất, cô chỉ vừa bắt đầu tập tành vẽ tranh. Liêu San San - cô bạn hoạt bát, rộng rãi, nhà giàu - như thuộc về một thế giới khác hoàn toàn với cô.
Hít sâu một hơi, Hoa Tiệp hơi bối rối, trên mặt nở một nụ cười mơ hồ.
Liêu San San tưởng rằng Hoa Tiệp đang ngại ngùng, liền cười trêu chọc:
“Mình đổi bức tranh này bằng 4 gói mì ăn liền, được không?”
Mì ăn liền Tiểu Đương Gia đang rất hot lúc này, đi kèm là bộ sưu tập 108 nhân vật Thủy Hử, ai ai cũng muốn.
Nghe đến mì ăn liền, Hoa Tiệp lập tức lấy lại tinh thần, dứt khoát trả lời:
“6 gói.”
Kỹ năng mặc cả với giám khảo khó tính gần như đã thành bản năng của cô.
“Thành giao!” Liêu San San hào hứng vỗ mạnh vào vai Hoa Tiệp, sợ cô đổi ý.
“Từ từ.”
“Hả?” Liêu San San hoang mang.
“Gói mì mới nhất nhé, không được dùng loại cũ đâu!” Ánh mắt Hoa Tiệp sáng rực. Hiện tại tiền tiêu vặt hàng tháng của cô chỉ có 10 đồng, 6 gói mì đã chiếm 3 đồng rồi!
“… Được.” Liêu San San thở phào nhẹ nhõm, không chần chừ rút tiền nhét vào tay Hoa Tiệp, cầm chắc bức tranh trong tay, cô ấy vui vẻ nói:
“Cảm ơn cậu nhiều nha, Hoa Tiệp ~~~”
Cô bạn trông vui như vừa nhận được một món bảo vật quý giá.
Hoa Tiệp suýt nữa buột miệng thốt ra: “Cảm ơn bà chủ”, nhưng kịp nuốt lại. Không ngờ có ngày cô nghe thấy người nhà giàu cảm ơn mình, thật quá vui sướиɠ!
Cô đi cùng Liêu San San về lớp, nghe cô ấy không ngừng khoe với mấy bạn khác:
“Tiểu Yến Tử này là của mình ~~~”
Nhìn thấy có người thích tranh của mình đến vậy, dù đó chỉ là một bức phác họa đơn giản, Hoa Tiệp cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Giá mà cả thế giới đều thiện lương như Liêu San San thì tốt biết bao.