Cảnh Niên thì khác. Sau khi cãi nhau với Hoa Tiệp, cậu ấy vẫn còn tức, phải nén giận một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Cậu mở tờ giấy phác họa ra, cầm bút chì, suy nghĩ xem nên vẽ gì.
Ngồi ở hàng trước là Biện Dĩnh. Cô bạn quay đầu nhìn Hoa Tiệp, định nói gì đó, nhưng đôi mắt khẽ đảo một vòng, rồi đổi ý.
Biện Dĩnh vốn xinh đẹp, từ nhỏ đã học múa, lại là ủy viên văn nghệ khi còn học cấp hai. Cô bạn từng được bầu là hoa khôi của trường, đúng chuẩn tiểu thư nhà giàu.
Hồi cấp hai, Biện Dĩnh học chung lớp với Hoa Tiệp. Dù không thích cô lắm, nhưng vì thích bạn ngồi cùng bàn lúc đó của Hoa Tiệp là Dư Đồng Lâm, nên Biện Dĩnh cố gắng làm thân với cô.
Ai ngờ lên cấp ba, cả ba lại học chung lớp. Nhưng giờ đây, Biện Dĩnh đã không còn để ý nhiều đến Dư Đồng Lâm nữa. Dù vậy, cô vẫn biết Hoa Tiệp từng thích cậu bạn này.
Biện Dĩnh liếc sang Hoa Tiệp đang chăm chú vẽ, rồi quay lại nhìn Cảnh Niên, hỏi với giọng thân thiện:
“Cảnh Niên, mình nghe nói cậu từng học vẽ à?”
Nghe giọng của bạn nữ xinh đẹp nhất lớp, Cảnh Niên lập tức ngẩng đầu lên, nét mặt sáng bừng có chút tự hào:
“Mình học một năm trước đây rồi.”
“Vậy cậu vẽ mình đi? Khi nào cô giáo chấm xong, cậu có thể tặng mình mà!” Biện Dĩnh vừa nói vừa nhìn sang Hoa Tiệp, rồi cười khúc khích:
“Hồi cấp hai, Hoa Tiệp cũng từng vẽ mình, nhưng chẳng giống chút nào, ha ha.”
Giọng nói nghịch ngợm của Biện Dĩnh như thể cô ấy rất thân với Hoa Tiệp. Nhưng ẩn sâu trong sự đùa cợt ấy lại có chút ý khơi mào sự ganh đua của Cảnh Niên.
Cảnh Niên quay đầu nhìn Hoa Tiệp, nói:
“Vậy mình vẽ cậu một bức nhé. Cậu xem thử giữa hai đứa mình, ai vẽ giống hơn.”
Giọng điệu của cậu ấy pha chút tự tin và kiêu ngạo. Dù mới học vẽ chưa lâu, nhưng thầy dạy mỹ thuật luôn khen Cảnh Niên có năng khiếu.
“Được thôi.” Biện Dĩnh đáp, rồi kéo ghế quay về phía Cảnh Niên, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với cậu ấy.
Lớp học mỹ thuật vốn khá tự do, chỉ cần không gây ồn ào thì giáo viên cũng không quá nghiêm khắc.
Một vài bạn nam trong lớp tò mò nhìn sang. Nghe nói Cảnh Niên đang vẽ tranh cho Biện Dĩnh nên ai cũng ghen tị.
Từ lễ khai giảng đến giờ, nhiều bạn đã để ý đến Biện Dĩnh – cô bạn được xem là xinh đẹp nhất lớp. Biện Dĩnh còn học múa, nên dáng người và khí chất đều rất nổi bật. Các bạn nam đều muốn làm quen, nhưng không ai có cơ hội.
Giờ thì Cảnh Niên lại vừa biết vẽ tranh, vừa được Biện Dĩnh ưu ái, còn có thể thoải mái ngắm cô bạn mà không ngại ngần. Chuyện này chẳng khác gì như cảnh Jack vẽ Rose trong phim cả. Ai nhìn vào cũng phải thầm ghen tị.
Hoa Tiệp liếc nhìn hai người họ, ánh mắt lướt qua nụ cười của Biện Dĩnh. Cô bạn khẽ nhếch môi một chút, rồi lại thu ánh mắt về, tiếp tục tập trung vào việc của mình.
Trong quá khứ, khi còn học cấp hai, cô từng thầm thích Dư Đồng Lâm. Vì Dư Đồng Lâm nói Biện Dĩnh thú vị, nên Hoa Tiệp cũng cố gắng thân thiết với Biện Dĩnh. Nhưng cuối cùng, cô chỉ trở thành cái nền hoàn hảo cho vẻ rực rỡ của Biện Dĩnh.
Đó thật sự không phải kỷ niệm đáng nhớ gì.
Biện Dĩnh là một cô gái khéo léo và biết tính toán. Nhưng khi còn trẻ, Hoa Tiệp ngây thơ chẳng để tâm.
Có lần Biện Dĩnh khen cô mặc chiếc váy đỏ rất đẹp, Hoa Tiệp liền vui vẻ mặc đi mặc lại vài lần. Vậy mà sau lưng, Biện Dĩnh lại nói với Dư Đồng Lâm rằng:
“Chiếc váy đỏ của Hoa Tiệp quê thật đấy, lại còn ngắn nữa. Mình đã khuyên cậu ấy đừng mặc mà cậu ấy không nghe…”
Biện Dĩnh từng khen cô “có nghĩa khí”, nhưng thực chất là để sai vặt cô làm đủ thứ. Vì muốn giữ sự “nghĩa khí” ấy, Hoa Tiệp chưa từng từ chối.
Đến năm cuối cấp hai, khi chuẩn bị tốt nghiệp, Biện Dĩnh lặng lẽ bảo cô rằng Dư Đồng Lâm vốn không thích cô, khuyên cô nên từ bỏ. Biện Dĩnh còn nói làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô.