Hoa Tiệp nhớ rất rõ đêm hôm đó, cô trùm chăn khóc đến nửa đêm. Cảm giác bị Dư Đồng Lâm biết mình thầm thích cậu bạn, rồi lại đi kể cho người khác rằng cậu bạn không thích mình, khiến Hoa Tiệp tổn thương sâu sắc.
Sau chuyện đó, cô tránh mặt Dư Đồng Lâm một thời gian dài. Vì đau lòng, thành tích học tập của cô cũng tụt dốc không phanh.
Hồi ấy, cô nghĩ Biện Dĩnh không cố ý, chỉ là cô bạn quá thẳng thắn. Nhưng giờ đây, cô đã nhìn thấu con người thật của Biện Dĩnh.
Những người không quan trọng, tránh xa mình ra một chút. Để ý đến họ là thiệt thòi của mình.
Vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Hoa Tiệp không tốn công lựa chọn đề tài. Trên hộp bút chì của cô có dán hình Tiểu Yến Tử do Triệu Vy đóng, cô liền vẽ lại hình ảnh đó.
Từng nét bút lướt nhanh trên giấy. Tay cô như có ký ức riêng, vẽ thành thục mà không cần nghĩ nhiều. Các bước như dựng hình, căn chỉnh tỷ lệ, vẽ nét đều được thực hiện một cách tự nhiên.
Tâm trí cô thì đang mải suy nghĩ chuyện khác.
Hôm nay là ngày thi thử đầu tiên ở năm ba, cô đoán các môn văn hóa đều khó đạt tiêu chuẩn.
Tiết học trước, khi tranh luận với Cảnh Niên, cô chỉ thi được hơn mười điểm. Thực sự, câu nói bông đùa đó không phải để cố ý chọc giận cậu ấy.
Từng nét bút chì xoẹt xoẹt lướt trên giấy…
Hoa Tiệp đang phác thảo hình Tiểu Yến Tử. Sau khi hoàn thiện bản phác thảo, cô bắt đầu chỉnh sáng tối, tô bóng từng lớp một cách tỉ mỉ.
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng nếu được làm lại từ đầu, nhất định cô sẽ chăm chỉ học hành.
Nhưng... thực sự muốn nâng cao kết quả học tập, thi đỗ một trường đại học tốt, chọn một ngành nghề triển vọng, đâu phải chuyện dễ dàng.
Với nền tảng hiện tại của cô, chỉ có môn tiếng Anh là tạm ổn, vì cô thường phải giúp ba xử lý email tiếng Anh khi làm ăn với đối tác nước ngoài, cộng thêm việc đi du lịch cũng cần sử dụng.
Còn các môn khác? Có lẽ phải học lại từ đầu, bắt đầu từ kiến thức cấp hai. Cô dự định cuối tuần sẽ ghé nhà sách Tân Hoa, mua cả bộ sách tham khảo cấp hai để ôn tập.
Nhân lúc chương trình lớp 10 chưa căng thẳng, phải nhanh chóng học bù ngay thôi!
Từng nét vẽ của Hoa Tiệp dần hoàn thiện chân dung Tiểu Yến Tử. Ban đầu chỉ là những đường nét nhạt nhòa, giờ đã trở nên sống động và có hồn hơn.
Giáo viên mỹ thuật đi ngang qua bàn Cảnh Niên, chăm chú nhìn bức tranh cậu ấy đang vẽ rồi khen:
“Em vẽ khá lắm!”
“Cảm ơn cô.” Cảnh Niên mỉm cười, đôi môi nhếch lên một cách tự tin. Bút chì trong tay cậu lại tiếp tục vẽ đầy hào hứng.
Biện Dĩnh ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, trông chẳng khác gì một tiếp viên hàng không. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô bạn, khiến vẻ đẹp càng thêm nổi bật.
Cô giáo thỉnh thoảng ngắm nhìn Biện Dĩnh, rồi lại liếc qua tranh của Cảnh Niên, hoàn toàn không để ý đến Hoa Tiệp đang ngồi bên cạnh. Cô cúi đầu, tóc xõa che mặt, vừa vẽ vừa mải suy nghĩ chuyện riêng.
Mấy bạn ngồi sau tò mò nhìn bức tranh của Cảnh Niên, hết cúi xuống lại nhón lên. Thấy vậy, Hoa Tiệp chủ động dịch sang bên, nhường không gian cho mọi người xem.
Một bạn nam phía sau bỏ bút xuống, kéo bàn học riêng của mình lên phía trước, đứng chắn giữa Cảnh Niên và Hoa Tiệp, tập trung quan sát bức tranh của Cảnh Niên.
“Đẹp quá!”
“Giỏi thật đấy!”
Một vài bạn khác thấy giáo viên không nói gì cũng lặng lẽ tiến lại gần, phần lớn là muốn xem tranh của Cảnh Niên. Nhưng không ít bạn nam có ý đồ rõ ràng: tìm cách đến gần Biện Dĩnh.
Dần dần, các bạn vây kín chỗ của Cảnh Niên và Biện Dĩnh. Hoa Tiệp bị che khuất hoàn toàn, không thể nhìn thấy gì nữa.
Cô cũng chẳng bận tâm, thấy đông quá liền dịch ra xa thêm một chút. Tay vẫn đều đặn vẽ, đầu óc lại thả trôi vào dòng suy nghĩ.
Aaaaa, mình muốn vào Thanh Hoa!
Phải trở thành học sinh xuất sắc thực thụ, tốt nghiệp xong tìm việc siêu xịn, không phải nhìn sắc mặt ai cũng có thể kiếm được đống tiền… Ôi, tuyệt biết bao!
Đang đắm chìm trong mộng tưởng, cô bỗng giật mình bởi một tiếng thét chói tai ở ngay bên tai. Tay cô run lên, kéo thành một đường tối màu trên góc áo của Tiểu Yến Tử trong tranh.
“...” Hoa Tiệp ngẩng đầu nhìn bạn nữ đang hét lên với vẻ mặt đầy phấn khích.
???