Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 14

Sau đó, câu chuyện lại tiếp tục bị thêm mắm dặm muối:

"Này này, mình nghe nói cậu ấy không phải em gái của trùm trường đâu. Nhưng mình biết lý do thật sự khiến gan cậu ấy lớn như vậy!"

"Lý do gì thế? Là gì?"

"Cậu ấy là…" (ngó qua ngó lại, thì thầm) "…bạn gái của đàn anh năm ba, người từng bị kỷ luật vì đánh nhau và suýt bị đuổi học đấy!"

"Trời ơi! Không phải cậu ấy là bạn gái của đàn anh Biên Hồng à?"

"Không đúng, không đúng! Tất cả chỉ là lời đồn thôi. Mình nói cho mà nghe, đây mới là sự thật!"

Câu chuyện lại tiếp tục được biến tấu:

"Này, cậu nghe gì chưa?"

"Gì thế?" Một bạn học lập tức nhập cuộc, vẻ mặt háo hức hóng chuyện.

"Nghe nói Hoa Tiệp là em gái của trùm trường, giờ vừa yêu đàn anh năm ba, vừa qua lại với đàn anh Biên Hồng năm hai. Bắt cá hai tay luôn đấy…"

"…"

Những tia nắng chiều rực rỡ len lỏi qua cửa sổ, tỏa ra hơi thở dịu dàng, lười biếng. Các bạn học sinh ngồi cạnh cửa sổ tựa lưng vào bàn, góc áo phất phơ dưới ánh nắng hồng nhạt, trông chẳng khác nào những nàng tiên nhỏ xinh xắn, đáng yêu.

Chuông vào học vừa vang lên, cô giáo mỹ thuật bước vào, phát cho mỗi bạn một tờ giấy vẽ. Cô giáo nói rằng nhiệm vụ hôm nay là vẽ một bức chân dung. Có thể vẽ chân dung ba mẹ, bạn bè, hoặc bất kỳ ai mà các bạn muốn.

Mục đích của bài học là để cô giáo tìm hiểu xem trong lớp có bạn nào có năng khiếu mỹ thuật không, để từ đó bồi dưỡng trong ba năm tới.

Các bạn nhanh chóng lấy bút chì bấm và gôm ra chuẩn bị. Trong lúc cả lớp bận rộn sắp xếp dụng cụ, cô giáo mỹ thuật đứng trên bục giảng, giới thiệu sơ lược về kỳ thi năng khiếu năm ba, những ngành học liên quan đến mỹ thuật ở đại học, cũng như cơ hội việc làm sau khi tốt nghiệp.

Cô giáo kể, có những người sẽ trở thành họa sĩ danh tiếng, kiếm được cả trăm triệu đồng từ một bức tranh. Có người sẽ làm trong lĩnh vực thiết kế như nội thất, trang phục, hay xây dựng. Hoặc như cô giáo, trở thành giáo viên mỹ thuật với công việc ổn định và thu nhập khá.

Những lời này Hoa Tiệp đã từng nghe một lần trong đời trước, nên cô nhớ rất rõ. Khi ấy, cô tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi đẹp. Ai mà ngờ được, cái gọi là "tương lai tốt đẹp" ấy lại chẳng như mơ, mà đầy rẫy những đêm thức khuya, những cơn đau nhức vai gáy, và vô số lần muốn quăng bút để xả giận.

Lúc này, Hoa Tiệp đang cầm bút chì, vẽ vài đường nguệch ngoạc lên tờ giấy, vừa vẽ vừa lặng lẽ thở dài.

Cô giáo vẫn tiếp tục nói:

“Học mỹ thuật có rất nhiều lợi ích, đặc biệt với những bạn không mạnh về môn văn hóa. Ngành mỹ thuật hiện nay rất đa dạng, từ thiết kế nội thất, thiết kế thời trang, đến hoạt hình, trò chơi… Tất cả đều cần đến mỹ thuật.

Những họa sĩ nổi tiếng như bác Thẩm Giai Nho từ thành phố Kính Tùng, tranh của bác ấy giờ bán được hàng trăm triệu đồng trên thị trường quốc tế. Đây là một cơ hội tốt cho những ai yêu thích và có năng khiếu mỹ thuật.”

Nghe đến đây, các bạn học trong lớp bắt đầu xôn xao. Thời ấy mà nghe một bức tranh bán được cả trăm triệu đồng thì đúng là con số khổng lồ.

Nhưng Hoa Tiệp chỉ mỉm cười bất đắc dĩ. Cô nghĩ thầm: Cô đang khuyên chúng em học vẽ, nhưng có phải ai cũng dễ dàng thành công đâu.

Cô giáo kết thúc bài giảng, bảo các bạn tiếp tục vẽ. Thỉnh thoảng, cô giáo đi quanh lớp, dừng lại trò chuyện với những bạn có bức vẽ nổi bật.

Trong lớp, hầu hết các bạn đều không có nền tảng mỹ thuật, nên các nét vẽ còn khá vụng về.