"Cậu thu gom mấy thứ này làm gì thế? Bán giấy vụn à?" Cảnh Niên đứng dậy, tận dụng chút thời gian nghỉ hiếm hoi giữa giờ, nhanh nhẹn nhảy lên lối đi nhỏ ngoài hành lang rồi quay đầu hỏi cô.
"… Ừm." Hoa Tiệp vẫn còn nhớ người bạn ngồi cùng bàn này, suốt năm nhất luôn gắn bó "không rời" với cô.
Cảnh Niên là nam thần của lớp, học hành lại chẳng ra sao, nhưng lại vẽ rất đẹp. Sau này, cậu ấy thi đậu vào một trường mỹ thuật, tốt nghiệp xong thì làm biên tập dựng video ở thành phố lớn cũng khá ổn.
Nhưng điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của Hoa Tiệp chính là suốt cả năm nhất, cậu ấy luôn ép cô làm bài tập hộ. Cậu ấy còn chơi thân với mấy học sinh cá biệt trong trường, tính cách bá đạo vô cùng.
Khi đó, cô sợ bị cậu ấy bắt nạt nên cứ nhịn nhục chịu đựng. Bây giờ nghĩ lại, ngày xưa sao cô lại không nhận ra mình giống như bị bắt làm người hầu vậy? Rõ ràng đã bị bắt nạt đến thảm thương.
"Này, hôm nay kiểm tra cậu làm bài thế nào? Kết quả của cậu tốt không?" Cảnh Niên đi thêm hai bước, rồi đột nhiên dừng lại như nhớ ra chuyện gì, quay đầu hỏi cô một cách thoải mái, chẳng che giấu sự tùy tiện chút nào.
Mấy bạn học xung quanh không nhịn được liếc nhìn cậu ấy. Dường như cái danh hiệu "đẹp trai nhưng học dở" hay "cậu bạn cá biệt đáng sợ" đã dán chặt lên người cậu ấy.
Nghe câu hỏi của Cảnh Niên, Hoa Tiệp mới nhớ lại, trong lần kiểm tra trước đó, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm bài làm của cô để chép đáp án.
Vốn đang phiền lòng chuyện khác, giờ thì tâm trạng bỗng nhiên phấn chấn hơn, cô thấy có hơi buồn cười.
Ký ức của cô lúc này đã ở tuổi 28, cách thời điểm hiện tại tới 13 năm. Đến phép nhân cô còn quên sạch, hóa học ngoài H₂O là nước thì chẳng nhớ gì thêm, ngữ văn, vật lý, tiếng Anh... thôi, khỏi nhắc nữa. Cả đống kiến thức đó chẳng sót lại chút gì.
Cậu ấy còn hỏi kết quả của cô?
Cô làm sai hết cả rồi.
"Sao hả?" Cảnh Niên hình như cảm nhận được một tín hiệu không ổn.
Hoa Tiệp liếc nhìn mấy bạn học xung quanh, môi cong lên lộ ra nụ cười đáng yêu. Dáng vẻ ngoan ngoãn của một cô gái nhỏ lại mang chút ý cười không trong sáng, cô tự tin gật đầu. Nhìn vẻ an tâm thoáng qua trong ánh mắt của Cảnh Niên, cô chân thành đáp:
"Điểm trung bình các môn chắc không đến mười đâu."
"..." Cảnh Niên sững người.
Cậu ấy rõ ràng thấy cô viết đáp án rất chắc chắn cơ mà…
Chết tiệt!
Bài kiểm tra này phải đưa về nhà cho ba ký tên!
Xong rồi!
Ý thức được tình hình, cậu ấy lập tức quay lại giận dữ nói: "Cậu gài bẫy ông đây hả?"
Nhưng cảnh cô bạn ngoan ngoãn bị dọa sợ lại không xuất hiện. Hoa Tiệp đột ngột cầm cuốn vở mới phát hôm nay, đập mạnh xuống bàn tạo ra tiếng "phanh!" thật lớn. Cô đứng bật dậy, ngẩng cao đầu, lớn giọng nói:
"Cậu vừa nói ai ‘gài’ ai, vừa ‘ông đây’ với ai thế hả?"
Cô dọa cậu ấy ngơ người.
Cảnh Niên từ nhỏ đến giờ đều thuộc dạng "ông trời con" trong lớp, chuyên bắt nạt người khác, khiến người ta khóc, nhưng đây là lần đầu tiên bị một cô bạn phản công dữ dội đến vậy.
Trong chốc lát, cậu ấy đứng đơ người, một cảm giác rụt rè kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng.
Cậu ấy chỉ biết tròn mắt nhìn cô, bị "đè bẹp" trong một phút, sau đó hoàn toàn đuối lý. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn bực bội.
Ngay khi Cảnh Niên đang phân vân không biết có nên dùng nắm đấm để hoàn toàn "dọa" Hoa Tiệp hay không, cô giáo dạy mỹ thuật bất ngờ xuất hiện, trên tay kẹp theo một xấp sách và một hộp phấn màu bước vào lớp.
Cậu ấy đành phải nuốt cơn giận, dù rất muốn gỡ gạc lại "một trận hòa". Khuôn mặt khó chịu rõ mồn một, cái mũi cũng không giống cái mũi, đôi mắt cũng chẳng giống đôi mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Hoa Tiệp liếc nhìn theo bóng dáng cậu ấy, lúc này mới ung dung ngồi xuống, bắt đầu dọn dẹp lại góc học tập của mình.
Cuộc "đấu khẩu" chưa kịp nổ ra đã kết thúc một cách bất ngờ, nhưng không khí căng thẳng vừa rồi vẫn như còn lẩn khuất trong phòng học.
Các bạn trong lớp bị màn xoay chuyển tình th" ấy làm cho hưng phấn, vừa bội phục sự dũng cảm của Hoa Tiệp, vừa không khỏi tò mò sao cô lại có gan như vậy.
Dần dần, những câu chuyện thì thầm bắt đầu lan truyền giữa các bạn học:
"Cậu có biết vì sao Hoa Tiệp lại gan thế không?" Một bạn khẽ cúi đầu, hạ giọng hỏi, đôi mắt sáng lên đầy ẩn ý.
"Sao? Sao? Mau nói đi!"
"Cậu ấy là em gái của trùm trường Nhất Trung chúng ta đấy!" trùm Nhất Trung cơ mà! Bá chủ của trường đấy!
"Thật không? Trời ơi, bảo sao!"