"À, anh còn nhớ tên mình không?" Mộc Nhĩ buột miệng hỏi một câu, cũng không hy vọng hắn nhớ ra.
"Lý Diệp." Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, giọng nói lãnh đạm, sau đó ánh mắt từ trên gốc cây cổ thụ chuyển sang người Mộc Nhĩ.
Mộc Nhĩ ngẩn người một lúc, mím môi, thầm nghĩ chẳng phải bị mất trí nhớ sao, vậy mà vẫn nhớ tên mình.
Cậu không dám hỏi nhiều, sợ làm tổn thương người đàn ông đang hoang mang này.
Có lẽ nhận ra vẻ thắc mắc trên mặt Mộc Nhĩ nên người đàn ông mới chịu mở lời giải thích: "Tôi chỉ nhớ mỗi cái tên này, còn lại đều không biết."
Mộc Nhĩ hiểu ý, gật gật đầu, đôi mắt đen láy chớp chớp, nhìn thẳng vào người đàn ông vô cảm ấy, ánh mắt trong veo.
Lý Diệp dời mắt, không nhìn cậu nữa.
Vừa đi được vài bước, một giọng nữ liền vang lên từ phía trước không xa.
"Tiểu Ngũ, ai bên cạnh em đấy?" Là chị hai của Mộc Nhĩ, Mộc Đình, mặc áo hoa nhỏ và quần ngắn ngang gối.
Cô ta bước nhanh đến trước mặt hai người, hai bím tóc dài buông xuống ngực, trên khuôn mặt rám nắng là vẻ tò mò, nhìn lên nhìn xuống người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông này cao khoảng 1m90, từ trên xuống dưới là đồ đen.
Quần áo rách rưới dính đầy đá vụn, trên làn da lộ ra ngoài có vài vết máu đỏ thẫm, đặc biệt là ở trán, vết thương máu thịt lẫn lộn, trông hơi đáng sợ.
Ngoài những điều đó ra, điều khiến Mộc Đình phấn khích nhất là, người đàn ông này trông rất đẹp, sống ở làng bao nhiêu năm, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Mộc Nhĩ hít sâu một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người đến cứu viện, vội vàng lên tiếng: "Chị hai, mau giúp em với, em hết hơi rồi."
Nghe vậy, mặt Mộc Đình lập tức nở nụ cười, định đưa tay ra nắm lấy cánh tay người đàn ông thì bị đối phương giơ tay né tránh.
Nụ cười của cô ta cứng đơ trên mặt, đôi lông mày rậm nhíu lại, giọng lộ vẻ không vui: "Người này bị làm sao thế, giúp anh mà còn không biết điều."
Lý Diệp mặt lạnh tanh, không nói một lời, đôi môi càng mím chặt hơn.
Mộc Nhĩ cười gượng, thân người bé nhỏ hơi lảo đảo, tiếp tục dìu người đàn ông đi về phía trước, không quên giải thích với Mộc Đình một câu: "Anh ấy bị mất trí nhớ, nên khá đề phòng người khác."
Thấy hai người đi càng lúc càng xa, Mộc Đình mới hoàn hồn, trên khuôn mặt ngăm đen vẫn còn chút bực bội.
Cô ta bước nhanh đuổi theo, hỏi dồn: "Anh ta bị thương à, em đưa về nhà làm gì?"
Mộc Nhĩ dừng bước, hàng mi dài và dày khẽ run, ấp úng nói: "Ừm... thì... không thể thấy chết mà không cứu được?"
Vừa dứt lời, thân hình gầy gò của cậu cuối cùng cũng không thể nào đỡ nổi người đàn ông cao lớn nữa, loạng choạng vài bước, cả hai ngã nhào xuống.
Nấm dại trong sọt đổ hết ra đất.
"Á!" Mộc Đình kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay muốn đỡ Lý Diệp dậy, nhưng lại bị người kia né tránh.
Quá là không biết điều, cô ta bực bội hừ một tiếng rồi dứt khoát đứng dậy, làm một người đứng xem.
Mộc Nhĩ xoa xoa cổ tay rồi chống tay ngồi dậy, hai chân run rẩy, quả thật đã đến giới hạn rồi.
Có thể đưa được người này từ trên núi xuống đã là chuyện không dễ dàng.
Nhìn Lý Diệp ngồi bệt dưới đất, trên mặt còn dính một mảng bùn, cậu phì cười một tiếng, đôi mắt đen láy như thấp thoáng có ánh sao lấp lánh.
"Để tôi đỡ anh dậy, dù sao cũng đã đưa được về đến làng rồi, không thể bỏ giữa chừng được." Cậu bò đến bên cạnh Lý Diệp, hai tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cố hết sức mới có thể đỡ hắn đứng dậy.
Nhìn thấy chị gái khoanh tay đứng bên cạnh, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm cậu, Mộc Nhĩ hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Chị hai, chị có thể nhặt giúp em số nấm dưới đất được không?"
Mộc Đình hừ lạnh một tiếng, chỉ nói một câu không nhặt rồi nghênh ngang bỏ đi.
Mộc Nhĩ khẽ cụp mắt, trong mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, chẳng phải đã quen rồi sao, có gì phải buồn đâu.
Cậu nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, khẽ thì thầm: "Đi thôi, lát nữa tôi quay lại nhặt sau."
Lý Diệp hơi cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh, trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm lóe lên một tia u tối. Môi mỏng khẽ mở, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Ánh nắng chói chang, những tia nắng nóng rực chiếu xuống, quần áo của cậu thiếu niên đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, từng bước từng bước dìu người đàn ông cao lớn về phía nhà.