Sốc! Bé Thỏ Trắng Trên Núi Nhặt Được Lão Sói Xám Hào Môn

Chương 4

"Tỉnh lại đi...", Mộc Nhĩ không khỏi đẩy đẩy, nhỏ giọng nói một câu.

Nhưng người đàn ông vẫn không nhúc nhích, Mộc Nhĩ càng thêm hoảng, cậu ngồi phịch xuống đất, nghĩ thầm phải làm sao đây, nhưng đầu óc trống rỗng hết cả.

Người này chắc là chết rồi, có nên xuống núi gọi dân làng lên không?

"Ưʍ...", người đàn ông đột nhiên rêи ɾỉ một tiếng, rồi chống người run rẩy ngồi dậy.

Mộc Nhĩ: ...

Mộc Nhĩ lập tức xoa xoa mông lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy trừng lớn nhìn chằm chằm người kia, mang đầy sợ hãi.

Trong tười tám năm qua, đây lần đầu tiên trên núi cậu phát hiện có người chết, bây giờ người chết còn ngồi dậy, Mộc Nhĩ chỉ thấy tim mình nhanh chóng nảy lên, tay chân cũng mềm nhũn.

Ánh mắt rơi vào khuôn mặt người đàn ông, cậu ngây người, thầm nghĩ người này đẹp trai thật, đám trai đẹp trong làng cũng không đẹp bằng người đó.

Người đàn ông giơ tay lên xoa xoa trán, đôi mắt đen láy sâu thẳm như thể được tôi luyện bằng băng giá, nhìn thẳng vào Mộc Nhĩ, khiến người ta sợ hãi.

Thấy người đàn ông nhìn mình không chút biểu cảm, Mộc Nhĩ run rẩy, rồi do dự lên tiếng: "Anh còn sống sao?"

Trên trán đối phương có một vết thương bê bết máu, Mộc Nhĩ la lên một tiếng, người này bị thương thành thế này mà vẫn chưa chết, đúng là mạng lớn thật.

"Cậu là ai?", người đàn ông lạnh lùng nhìn Mộc Nhĩ, khàn giọng nói.

"Tôi là Mộc Nhĩ, là người dân làng Bối Âm, anh là ai? Sao lại ngất xỉu ở đây?", Mộc Nhĩ đứng dậy nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.

Thấy người đàn ông vẫn còn sống, cuối cùng Mộc Nhĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc sợ hãi cũng biến mất.

Người đàn ông cúi đầu không nói nữa, Mộc Nhĩ do dự một lúc mới lên tiếng: "Anh... Anh có muốn xuống núi với tôi không?"

"Tôi bị mất trí nhớ.", người đàn ông ngẩng đầu lên, thản nhiên nói một câu, dường như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên vậy.

Mộc Nhĩ giật nảy mình, thấy người đàn ông không chút biểu cảm, không hề hoảng sợ bất an vì mình mất trí nhớ thì không khỏi có chút nghi ngờ.

Thật sự mất trí nhớ sao?

Thấy trên đầu đối phương đùng là đang bị thương, cậu do dự một lúc mới chầm chậm nói: "Nếu như mất trí nhớ, vậy đi theo tôi về nhà được không?"

...

Mặt trời chầm chậm nhô lên từ đỉnh núi, màn sương bao phủ khu rừng dần tan biến.

Mộc Nhĩ nghiến chặt răng, khó nhọc dìu người đàn ông bị mất trí nhớ xuống núi.

Cậu thầm nghĩ người này cao thật, mình chỉ đến vai hắn.

Mộc Nhĩ phải dồn hết sức lực mới đưa được người đàn ông đến chân núi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo màu xanh rêu dính chặt vào da.

Từ nhỏ cậu đã làm ruộng, lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại nên cũng quen rồi, không thấy khó chịu.

Anh chị đáng lẽ đang đợi ở chân núi không biết đã đi đâu, cậu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn người đàn ông, nói: "Trên người tôi không có tiền, không thì đưa anh đến chỗ ông Hà trong làng xem chân nhé."

Người đàn ông lắc đầu, giọng đều đều: "Không cần, không bị gãy."

Gương mặt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, dáng vẻ thì xa cách.

Mộc Nhĩ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh bị mất trí nhớ, trong lòng chắc hoang mang lắm đúng không?"

Từ lúc tỉnh lại đến giờ người đàn ông vẫn luôn im lặng, Mộc Nhĩ đoán có lẽ là do hắn quá sợ hãi vì mất trí nhớ nên mới lạnh lùng như vậy, đề phòng cậu như thế.

"Ừ." Người đàn ông khẽ cụp mắt, khẽ ừ một tiếng, ánh mắt rơi trên mặt Mộc Nhĩ, dáng vẻ càng thêm lạnh lùng.

Con đường mòn giữa cánh đồng rộng rãi, đôi giày lấm lem giẫm vào, lúc giơ lên là một lớp đất vàng tro.

Hai bên đường đều là ruộng, trên những cây lúa xanh mướt đã có bông lúa hơi ngả vàng, nhưng vẫn chưa chín hẳn.

Một người phụ nữ đội nón lá đang làm việc trên cánh đồng, nhìn thấy Mộc Nhĩ đang dìu một người đàn ông xa lạ liền tò mò hỏi lớn: "Tiểu Mộc, người đàn ông đẹp trai bên cạnh cậu từ đâu đến vậy?"

Mộc Nhĩ không dừng bước, nhếch khóe môi hét lớn: "Từ trên núi xuống đó!"

Người phụ nữ nhíu mày, không đáp lại, rồi cúi xuống nhổ cỏ tiếp.

Đi qua cánh đồng, trước mắt đã là làng Bối Âm.

Những ngôi nhà cách nhau chừng mười mấy mét, đa số là nhà gạch đất mái ngói. Nhà nào nhà nấy đều có một khoảng sân nhỏ được rào bằng phên tre.

Mộc Nhĩ đi được vài bước lại dừng, chỉ cảm thấy vai đau nhức, chân tay rã rời. Nhà nghèo nên ít khi được ăn thịt, chủ yếu là ăn nấm dại và rau dại, nên người nhỏ bé hơn hẳn.

Người đàn ông này đối với cậu quá nặng, cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngực phập phồng lên xuống dữ dội.

Cố thêm chút nữa, sắp đến rồi.