Bà lão đang ngồi ngủ gật trước cửa nhà nghe thấy tiếng bước chân, liền mở đôi mắt đυ.c ngầu, hơi nghiêng đầu nhìn người tới.
Thấy là con trai út nhà họ Mộc, bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt đầy thương tích thì không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Mộc, đây là con cái nhà ai vậy? Ngã đau thế này?"
"Dạ, ngã từ sườn núi ạ." Mộc Nhĩ vẫn nở nụ cười đáng yêu như mọi khi, nhẹ giọng đáp.
"Ôi chao, thế này thì đau lắm, khuôn mặt đẹp trai thế này mà bị sẹo thì tiếc quá." Bà lão nheo mắt, cẩn thận quan sát Lý Diệp rồi tiếc nuối nói một câu.
Ngoài ông nhà bà ra, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến vậy.
...
Con đường trong làng toàn là bùn đất, thi thoảng có mấy đứa trẻ con nô đùa đuổi bắt nhau, đứa nào đứa nấy đều lấm lem, bẩn hết cả người.
Lúc nhỏ Mộc Nhĩ cũng giống như chúng, ngày nào cũng theo các anh chị chạy nhảy trên núi hoặc ngoài đồng, mấy ngày không tắm, đến nỗi trên đầu còn mọc cả chấy.
Nếu để người thành phố nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ đây là làng của ăn mày.
Lý Diệp khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một ngôi làng nghèo nàn lạc hậu đến vậy.
Đi khoảng mười mấy bước, cuối cùng bước chân của Mộc Nhĩ cũng dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà đắp bằng bùn và gạch ngói trước mặt, thầm nghĩ cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Căn nhà be bé, phía trước có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bởi hàng rào gỗ, bên trái có nuôi vài con gà, bên phải trồng vài luống hành.
Lúc này trong nhà đang vang lên tiếng cười nói vui vẻ, tiếng cười của anh cả Mộc Thành Long là rõ nhất.
Mộc Nhĩ do dự một chút, nếu bây giờ đưa Lý Diệp vào thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng.
Cậu dìu người đàn ông vòng ra sau nhà, đi từ cửa sau vào phòng mình.
Trong phòng tối om, trên đất chất đầy đồ đạc lộn xộn, hũ sành để la liệt khắp nơi, chất đến tận mép giường.
Mùi chua chua mặn mặn trong không khí xộc thẳng vào mũi.
"Chịu khó chút, trong này đang muối dưa, nên mùi hơi nồng." Mộc Nhĩ nhỏ giọng nói một câu, rồi dìu người đàn ông ngồi xuống giường.
Chiếc giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, như thể sắp sập đến nơi.
"Không sao, không sập được đâu, tôi nghe quen tiếng này rồi."
Vừa dứt lời, giường lại thoáng vang lên tiếng động lạ, Mộc Nhĩ mở to mắt rồi vội vàng đỡ Lý Diệp dậy, lúc nheo mắt nhìn xuống thì tấm ván ở giữa giường đã bị nứt thấy rõ.
Cậu cười gượng, mặt hiện lên mảng đỏ bừng, đôi mắt đảo quanh rồi nhón chân kéo chiếc ghế gỗ bên mép giường lại.
"Anh ngồi tạm ở đây nhé, để tôi lật tấm ván giường lại là được." Mộc Nhĩ cúi người xuống nói nhỏ, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của người đối diện.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia dường như ẩn chứa nét nụ cười, khiến người ta không khỏi bồi hồi xao xuyến.
Mộc Nhĩ vội vàng đứng thẳng dậy, tai đỏ bừng, chỉ cảm thấy ngực nghẹn dữ dội, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cậu hơi lúng túng liếc nhìn Lý Diệp, thấy đối phương đã nhắm mắt dựa vào ghế.
Chiếc cằm thon gọn hơi nâng lên, đôi môi mỏng mím nhẹ. Màu môi hơi nhợt nhạt, có lẽ là do mất máu quá nhiều.
"Hửm?" Lý Diệp mở mắt nhìn thẳng vào thiếu niên đang lén nhìn mình, yết hầu chuyển động khẽ phát ra một tiếng trầm thấp.
Mộc Nhĩ giật mình, vội vàng cúi người xuống nhấc ván giường lên, mấy con gián đột nhiên bị người làm lộ tổ, liền hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Lý Diệp khẽ cau mày, một con gián béo ú đang bò ngang qua người hắn.
Thấy người kia không có phản ứng khác lạ gì, Mộc Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở đây đồ đạc nhiều, khó tránh khỏi có gián chuột, anh có sợ không?"
Tay vẫn không ngừng lật tấm ván lại, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Ván giường khá mỏng, nếu người đàn ông cao lớn này ngồi xuống thì quả thực không chịu nổi.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động lạ ở phòng chứa đồ, nên có người đi tới.
"Tiểu Ngũ à?" Mộc Thành Long cau mày đứng ở cửa, mặt hiện lên vẻ thắc mắc hỏi.
Ánh mắt hắn ta rơi vào người đàn ông bên cạnh, lông mày càng nhíu chặt hơn, bước nhanh vào phòng, khó hiểu nói: "Bạn của em à?"
Mộc Thành Long là anh cả của Mộc Nhĩ, năm nay 25 tuổi, bây giờ đang thực tập tại một công ty lớn ở thành phố K.
Mỗi tháng nhân viên sẽ được nhận ba ngàn rưỡi, nhưng hắn ta nói dối với gia đình là chỉ có hai ngàn, mỗi tháng chỉ gửi về cho ba mẹ năm trăm.
Từ ngày rời núi đi học, được chứng kiến
sự phồn hoa của thành phố lớn, hắn ta càng ngày càng chán ghét sự nghèo khó lạc hậu của gia đình.
Thời đại học, từ khi bị bạn bè phát hiện ra nhà hắn ta ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, ánh mắt khinh thường chán ghét của họ khiến hắn ta như ngồi trên bàn chông, xấu hổ vô cùng.