Lúc này cậu muốn đập đầu xuống đất mà khóc thôi! Nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định sẽ chọn: dịch chuyển tức thời!!
Ánh mắt cậu lại hướng về phía anh chàng đẹp trai Hoắc Từ Tiêu.
Lạc Bắc Thời biết rõ bây giờ Hoắc Từ Tiêu là người thực vật nhưng vẫn hơi rụt rè khi chào hỏi: "Anh Tiêu, tôi là Lạc Bắc Thời, là vợ vừa mới cưới vào cửa của anh, bây giờ tôi sẽ đến massage cho anh.
Đảm bảo sẽ phục vụ anh thật thoải mái. Anh đừng giận nhé."
Thế là Lạc Bắc Thời đỏ mắt bắt đầu từ từ cởi cúc áo sơ mi trắng của người chồng thực vật.
Bộ ngực trắng nõn lộ ra.
"Shhh... Hệ thống, nằm một năm rồi, sao vẫn còn cơ ngực cơ bụng vậy!"
"Ký chủ! Mau lau nước miếng của cậu đi!"
Nửa tiếng sau tại biệt thự nhà họ Lạc.
Ba Lạc - Lạc Minh nhìn mười mấy vệ sĩ đi tới, nhưng lại không thấy bóng dáng Lạc Bắc Thời.
Ông ta nhíu mày hỏi người vệ sĩ dẫn đầu: "Lạc Bắc Thời đâu?"
"Mợ chủ không nỡ rời xa cậu chủ nhà chúng tôi, vì vậy không đến, cậu ấy bảo chúng tôi đến giúp cậu ấy chuyển đồ, phiền tổng giám đốc Lạc phái người chỉ đường." Vệ sĩ có khí thế hùng hồn, giọng nói thô ráp, không hỏi ý kiến của Lạc Minh mà thông báo luôn.
Lạc Minh lại nhìn mười mấy vệ sĩ cao to vạm vỡ mặc đồ đen, còn đeo kính râm đứng ở phía sau.
Cơn tức trong lòng không khỏi bùng lên! Thằng nhóc bất hiếu Lạc Bắc Thời này thật sự là làm phản rồi!
Còn không nỡ rời xa tên chồng thực vật đó, thật nực cười!
Bây giờ lại dám công khai kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta, tưởng gả vào nhà họ Hoắc là có chỗ dựa lớn sao?
Đồ ngây thơ! Lòng dạ nhà họ Hoắc thâm sâu khó lường lắm đấy! Hừ.
"Được, vào đi." Lạc Minh đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc dẫn đường rồi quay về phòng khách.
"Ba... Bắc Thời không về sao?" Lạc Bạch đưa gương mặt ngây thơ trắng trẻo và vương nét trẻ con lo lắng nhìn Lạc Minh.
"Còn nhắc đến đứa thằng bất hiếu đó làm gì! Tất cả đều là do nó mà con phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm! Việc nó gả thay là báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà chúng ta rồi! Chuyện này sau này con đừng quan tâm nữa!" Lạc Minh tuy ngoài miệng nói lời cứng rắn với Lạc Bạch, nhưng trong lòng vẫn đau lòng không thôi cho đứa con trai của mình.
Nhìn thấy một đám vệ sĩ đột nhiên xông vào, Lạc Bạch sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Lạc Minh.
"Thế , thế những người đó đến làm gì vậy ba?"
Nhìn thấy con trai mình thấy mấy vệ sĩ đã sợ hãi như vậy, lòng Lạc Minh càng đau hơn, con trai ông ta chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực, không ít kinh hãi ở bên ngoài, nên mới trở nên sợ người lạ như vậy.
"Bọn họ à, là lên giúp Lạc Bắc Thời dọn đồ cút xéo ra ngoài đấy!"
Khóe miệng Lạc Minh nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ vui mừng. Ngày mai là thời gian đã hẹn, nhà họ Hoắc sẽ nhanh chóng chuyển tiền cho bọn họ, đến lúc đó chuỗi vốn của nhà họ Lạc sẽ được nối lại!
Đến lúc đó, Lạc Bắc Thời chỉ là một tên phế vật vô dụng, sẽ có ngày cậu phải quỳ xuống xin tha, hừ.
Nghe Lạc Minh nói xong, khóe môi của Lạc Bạch đang núp sau lưng ba khẽ nhếch lên.
Lạc Bắc Thời cũng xứng tranh giành anh Từ Phong với cậu ta sao? Cậu chẳng qua chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ, bây giờ lại trở thành vợ của người thực vật, sau này cậu sẽ phải chịu khổ thôi!
Vệ sĩ lên lầu thấy cả phòng đều là ảnh của Hoắc Từ Phong, cuối cùng cũng hiểu tại sao mợ chủ lại bảo bọn họ mang đi đốt rồi...
Mười mấy người mau chóng dọn dẹp xong, mỗi người xách một ít đồ.
Nhìn căn phòng chật hẹp, các vệ sĩ âm thầm thở dài, mạng thân phận cậu chủ giả, xem ra mợ chủ đã bị bắt nạt không ít.
Lạc Bạch thấy mọi người đã đi hết, liền chạy ngay đến phòng của Lạc Bắc Thời, nhưng vừa mở cửa ra thì cậu ta sững sờ, tất cả ảnh của anh Từ Phong trên tường đều đã bị gỡ xuống hết!
Sao Lạc Bắc Thời dám làm vậy? Mang ảnh của anh Từ Phong bên người, ỷ chồng mình là người thực vật nên muốn làm gì thì làm sao?
Hừ, đúng là đồ ngu, nhà họ Hoắc phát hiện ra sớm muộn gì cũng sẽ trừng phạt cậu thôi!