Sau Khi Thay Thế Gả Cho Phản Diện, Pháo Hôi Như Cậu Trốn Không Thoát!

Chương 4

Lạc Bắc Thời đứng trước cửa phòng của Hoắc Từ Tiêu, tay đặt trên tay nắm cửa, dù là đối mặt với người thực vật thì trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Lạc Bắc Thời: "Thống Thống, cậu nói tôi chỉ cần đối xử tốt với Hoắc Từ Tiêu thì chắc hắn sẽ không gϊếŧ tôi như trong nguyên tác chứ?"

Hệ thống: "Tuy Hoắc Từ Tiêu là phản diện trong nguyên tác, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn, chỉ là tính cách có hơi nóng nảy... Cậu vào xem chút đi."

Lạc Bắc Thời nghe xong liền lấy hết can đảm ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.

Cậu nhìn lên, cách bài trí trong phòng mang tông màu xám đậm, trầm lắng lại lịch sự tao nhã.

Rèm cửa sổ sát đất được kéo rộng, sáng sủa và thông thoáng, trong phòng còn thoang thoảng hương cam đắng.

Từ xa, Lạc Bắc Thời thấy điểm duy nhất buồn cười là chiếc chăn đỏ mà Hoắc Từ Tiêu đang đắp.

Trên đó in một chữ "Hỉ" thật to. Quả thật tạo cho người ta cảm giác đã kết hôn...

Cậu chậm rãi tiến lại gần giường, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy người trên giường! Lạc Bắc Thời cảm thấy mình như ngừng thở.

Người đẹp trai như vậy lại là chồng của cậu! Chẳng phải đẹp hơn công chính gấp trăm lần sao?

Dù đang nằm im một chỗ, nhưng trên mặt Hoắc Từ Tiêu vẫn không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

Làn da của hắn mang một màu trắng bệnh tật, tạo cảm giác như là một cậu ấm yếu ớt, mặt mày sắc nét, đặc biệt là chiếc mũi cao thẳng và tinh xảo kia. Dù đang ngủ nhưng đôi môi mỏng vẫn mím chặt, toát ra khí chất người lạ chớ lại gần, chắc chắn không là người có thể đυ.ng vào.

"Hệ thống, có người chồng đẹp trai như vậy mà tác giả lại viết tôi thành tên trồng cây si công chính! Thật quá đáng!"

"Ký chủ nói đúng!"

Đang lúc Lạc Bắc Thời ngắm trai đẹp, có tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc cốc!"

Lạc Bắc Thời: "Vào đi!"

Hóa ra là bác quản gia Trần mang nước trái cây và đủ loại đồ ăn vặt lên.

"Mợ chủ, mời dùng ạ."

Lạc Bắc Thời khẽ gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác Trần."

"Mợ chủ khách sáo quá, mợ chủ còn gì dặn dò nữa không ạ?" Bác Trần rất hy vọng mợ chủ có thể đưa ra thêm yêu cầu.

Lúc này, Lạc Bắc Thời lại quan sát bố cục căn phòng một lượt: "Thêm một cái ghế dài có thể phơi nắng nữa. Cái khác... tạm thời chưa nghĩ ra. À, mai tôi phải quay lại trường, không biết ở đây đã chuẩn bị quần áo cho tôi chưa..."

Bác Trần: "Đã chuẩn bị rồi ạ, thưa mợ chủ. Quần áo bên phải trong phòng thay đồ là của cậu, bên trái là của cậu chủ ạ."

Lạc Bắc Thời gật đầu, giọng ôn hòa: "Cảm ơn bác Trần, đã làm phiền bác rồi."

Bác Trần: "Mợ chủ khách sáo quá, có gì cần dặn dò cứ bảo tôi ạ."

Đợi bác Trần đi ra ngoài, Lạc Bắc Thời vui đến mức sắp không kiềm chế được: "Hệ thống! Tôi không đợi được nữa! Tôi muốn bắt đầu làm việc!"

"Mau đưa cho tôi dầu massage chuyên dụng đi! A! Đúng rồi! Giúp tôi xem trong phòng này có camera giám sát không."

"Không có đâu, ký chủ cứ yên tâm mà làm! Dầu massage đã để trên tủ đầu giường rồi."

Lạc Bắc Thời đành phải xoay người lại, quả nhiên trên bàn đã xuất hiện một lọ thủy tinh nhỏ màu nâu có nút đậy.

Lúc mới thức tỉnh, cậu hoàn toàn ngơ ngác, còn hoài nghi cuộc đời.

Còn bây giờ, cậu đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này, cho dù chỉ là giấc mộng phát tài! Cậu cũng nhận!

Lạc Bắc Thời đưa hai tay ra, rồi lại sững sờ, nhìn bàn tay mảnh khảnh như thể dùng thêm vài lần nữa là có khi sẽ gãy luôn: "Hệ thống, có thể mua thêm một kỹ năng nữa không, tôi thấy sức của mình thật sự ít quá."

"Ký chủ, có phải cậu đang dùng cái gọi là thành ngữ được voi đòi tiên không?"

"Haiz thôi, chết quách cho rồi, dù sao bây giờ cổ tôi cũng đau, tay cũng chẳng có sức, hệ thống lại không hiểu tôi..."

Lạc Bắc Thời bày ra vẻ buông xuôi khiến hệ thống vội vàng ngắt lời cậu: "Ký chủ! Tôi bán cho cậu là được rồi chứ? Nhưng mà phải mất hai triệu đó."

Hệ thống dùng giọng trẻ con nói xong, Lạc Bắc Thời không nhịn được nhếch môi cười.

Ban đầu cũng không chắc chắn hệ thống có hay không, chỉ thuận miệng nói ra thôi, không ngờ lại có thêm một niềm vui bất ngờ.

"Được rồi đó ký chủ, kỹ năng Bàn Tay Vàng Đại Lực Sĩ đã được truyền cho cậu. Hiện tại cậu đã nợ hệ thống ba triệu rồi đấy! Sau này sẽ không còn kỹ năng nào khác nữa đâu, cậu đã dùng hết hai điểm kỹ năng rồi!"

Lạc Bắc Thời: "Trời ơi! Sao cậu không nói sớm!! Biết vậy thì tôi đã chịu khó một chút!"