Vai Chính Công Thụ Đều Yêu Tôi

Chương 17

Chàng trai xinh đẹp đang cúi đầu khẽ nhúc nhích cổ chân, rút chân ra khỏi đôi giày. Đôi tất trắng lỏng lẻo buông thõng trên đầu ngón chân.

Sau đó Tô Nhiên nhấc chân lên, để lộ phần thịt mềm ở mặt dưới đùi, chậm rãi cởϊ qυầи ra. Khi cậu đã rút hẳn chân trái ra khỏi quần, cậu tiếp tục làm tương tự với chân phải.

Khi chiếc quần được cởi hoàn toàn, trên chân Tô Nhiên chỉ còn lại một đôi tất trắng lỏng lẻo, một chiếc dài một chiếc ngắn treo hờ hững trên bắp chân.

Đôi chân của Tô Nhiên thật sự rất đẹp.

Mắt cá chân nhỏ nhắn, khẽ đung đưa lên xuống, cuối cùng cậu cũng xỏ chân lại vào giày. Đôi giày có hơi cũ bám một chút bụi, càng làm nổi bật đôi chân trắng nõn thon gọn của cậu.

Lúc này Tô Nhiên đang cúi đầu, trông rất trẻ con, những động tác này cậu làm một cách tập trung và tự nhiên, như thể việc cởϊ qυầи ngay tại đây là chuyện hiển nhiên, khiến người khác nhìn chằm chằm mới là không đúng.

Nhưng Phương Dã chỉ khẽ kéo khóe môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.

Tô Nhiên làm xong việc chỉnh sửa trang phục mà chẳng để ý đến ai, sau đó bắt đầu lấy hộp sữa từ túi giấy ra uống.

Hôm qua làm việc khá nhiều, cậu hơi đói bụng. Vừa ngậm ống hút uống sữa, cậu vừa thèm thuồng lấy chiếc bánh ra, cẩn thận mở lớp bao bì lạo xạo bên ngoài, rồi cúi xuống cắn một miếng.

Ngon thật.

Hương vị giống như bánh ngọt làm thủ công. Tô Nhiên hài lòng nheo mắt lại, khóe miệng ngay lập tức dính đầy kem. Khi đang liếʍ môi, cậu vô tình quay đầu lại và phát hiện có người đang nhìn mình.

Người đó rất cao, khung xương to lớn, chân dài gần như không thể gác thoải mái dưới bàn. Hắn có khuôn mặt đẹp trai, làn da ngăm khỏe khoắn với vẻ gợi cảm mang chút hoang dã.

Lúc này, hắn đang dựa hờ hững vào lưng ghế, dáng ngồi không chỉnh tề nhìn Tô Nhiên với khóe môi nhếch lên một nụ cười mang chút vẻ bất cần.

Trông có chút… nghịch ngợm.

Tô Nhiên vội vàng rụt lưỡi lại, đôi môi vẫn còn lấp lánh dính chút kem, nhỏ giọng hỏi: “Tôi làm phiền anh à?”

Phương Dã nhìn chằm chằm vào môi Tô Nhiên trong một giây, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn rồi lắc đầu.

Tô Nhiên phản ứng lại, sau đó dứt khoát tiếp tục mở miệng, từ tốn liếʍ môi ăn bánh nhỏ. Khi gần ăn hết, cậu thò tay nhặt nốt phần bánh còn lại trong túi, đưa vào miệng rồi thè lưỡi ra liếʍ ngón tay.

Khi thấy mấy Alpha trẻ xung quanh đều ít nhiều liếc nhìn mình, Tô Nhiên cảm thấy thiết lập nhân vật của mình đã đạt yêu cầu.

Tô Nhiên: 【Diễn xong rồi.】

Hệ thống: 【Vất vả quá nhỉ.】

【Vậy tôi nghỉ chút.】 Tô Nhiên vừa nói vừa úp mặt xuống bàn bắt đầu ngủ.

Hệ thống: 【……】

Tô Nhiên cảm giác mới ngủ được vài phút thì đã bị hệ thống gọi dậy, cậu mở mắt mới nhận ra có ai đó đang chạm nhẹ vào vai mình.

Tô Nhiên vội vàng ngẩng đầu lên.

Là chàng trai da ngăm đẹp trai ngồi bên cạnh ban nãy.

“Hết giờ rồi.” Anh chàng chống một tay lên bàn của Tô Nhiên, mỉm cười nói.

“Ồ, cảm ơn anh.” Tô Nhiên xoa mặt đứng lên định rời đi, nhưng người kia vẫn đứng trước mặt cậu, không có ý định nhường đường.

“Cậu không nghe giảng thế này, chắc chắn sẽ bị giáo sư Nghiêm yêu cầu học lại, cậu biết không?”

Tô Nhiên là Omega duy nhất trong trường này, dù nhiều Alpha không biết thân phận thật sự của cậu, họ vẫn vô thức bị cậu thu hút. Vì vậy, việc có Alpha chủ động bắt chuyện với cậu cũng không phải hiếm.

Tô Nhiên đã quen với chuyện này, chẳng để tâm đến anh chàng trước mặt, ngẩng cằm lên lạnh nhạt đáp: “Tôi biết hết rồi.”

Phương Dã bị chọc cười, rõ ràng không tin nhưng vẫn cố tình ghé sát lại: “Vậy cậu dạy tôi đi?”

Tô Nhiên giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không rảnh.”

Hệ thống: 【???】

Phương Dã ngừng lại một chút, dường như càng thấy Tô Nhiên thú vị hơn, ánh mắt vẫn dán chặt lên gương mặt cậu: “Cậu bận vậy à?”

Hệ thống: 【Cậu đang làm cái gì vậy?】

Tô Nhiên giả vờ nghiêm túc, trông như đang rất tận tâm:【Tôi bận thật mà, tôi còn phải tìm nam chính nữa. Tốt nhất là trà trộn được vào Viện Danh Dự, dù sao thì việc theo đuổi công cũng là nhiệm vụ chính của tôi!】

Hệ thống: 【Nhưng hắn chính là công đó!!!】

Tô Nhiên: 【……】

Sao không nói sớm chứ?!

Hệ thống: 【TÔ! NHIÊN!】

Tô Nhiên: 【Không phải nói nam chính công khó tiếp cận lắm à? Nói là cần tôi theo đuổi mà?!】

【Thế mà lại như này? Như này?】

【Nhìn xem, đứng chắn đường tôi thế này chẳng khác gì một tên lưu manh cả! Chủ động thế cơ mà! Đường đường là nam chính công! Tặc tặc, ai mà ngờ được!】

Hệ thống: 【……】

【Là tại cậu không đọc phần giới thiệu nhân vật!!】

Khụ…

Điều này đúng là Tô Nhiên có lỗi thật.