Cậu chớp mắt một cái, lập tức ngẩng đầu lên cười với Phương Dã, như thể những lời vừa rồi chỉ là đùa.
“Đúng rồi… anh là người của Viện Danh Dự phải không?”
Người ta thường bị thu hút bởi sự xuất sắc, mà Viện Danh Dự – nơi tập trung những nhân vật kiệt xuất – lại càng khiến người khác ngưỡng mộ. Từ khi nhập học đến giờ, không biết đã có bao nhiêu người dùng câu này để bắt chuyện với Phương Dã, đến mức hắn chẳng còn thấy mới mẻ nữa.
Thông thường, hắn sẽ rất khó chịu mà từ chối ngay nhưng lần này…
Phương Dã khẽ cười một tiếng, chủ động hỏi lại: “Đúng vậy, cậu muốn vào xem thử không?”
Tô Nhiên lập tức rạng rỡ: “Được chứ!”
【Thấy chưa! Cốt truyện chẳng phải được kéo lại rồi sao?】
Hệ thống: 【……】
Được thôi. Nó cũng quen rồi.
Tô Nhiên được Phương Dã dẫn đi tiến về phía Viện Danh Dự trong khuôn viên trường.
Vừa đến gần tòa nhà, cậu đã nhìn thấy trước cửa có một màn hình lớn lơ lửng phát sáng mờ mờ.
Trên đó là bảng xếp hạng thách đấu của Viện Danh Dự và cái tên đứng đầu bảng nổi bật không ai khác chính là Phương Dã.
Tô Nhiên chăm chú nhìn một lúc, chớp chớp mắt: “Người tên này Phương Dã lợi hại thật.”
Phương Dã cúi xuống nhìn biểu cảm của Tô Nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật sao?”
Hệ thống: 【……】 Đúng là biết cách chơi.
Tô Nhiên tỏ vẻ tự nhiên, chỉ vào số liệu trên màn hình: “Nhìn xem, hắn đứng đầu bảng lâu như vậy rồi, chưa từng bị ai đánh bại.”
“Trường Quân Sự Liên Bang vốn đã khó vào. Vậy mà hắn còn là người đứng đầu toàn trường về sức mạnh cá nhân, phải giỏi đến mức nào mới làm được. Không lợi hại thì còn gì nữa.”
Phương Dã không nói gì, nhưng nét mặt rõ ràng không giấu nổi vẻ đắc ý. Hắn khẽ cười, ngẩng đầu ra hiệu với Tô Nhiên: “Đi thôi, tôi đưa cậu vào.”
Có Phương Dã dẫn đường, Tô Nhiên nhanh chóng bước vào Viện Danh Dự.
Bên trong quả nhiên toàn là Alpha. Rất nhiều người đang rèn luyện thể lực hoặc đấu tập với nhau, cả không gian giống như một nhà thi đấu thể thao lớn.
Dù không ai cố ý phát tán tin tức tố, nhưng ngay khi bước vào, Tô Nhiên vẫn có thể cảm nhận được mùi Alpha nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác.
Tin tức tố của Alpha thường khiến tuyến thể của Omega tự động tỏa ra hương thơm. Tô Nhiên vội chỉnh lại vòng kiềm chế trên cổ, rồi mới yên tâm bước tiếp.
Khi Tô Nhiên đi qua, ánh mắt của những người xung quanh ít nhiều đều dừng lại trên người cậu.
Thậm chí còn có người vì mải nhìn Tô Nhiên mà lơ đãng ngã khỏi máy tập thể lực.
“Sinh viên mới à?”
“Chắc vậy. Dễ thương thật.”
Tiếng thì thầm vang lên khắp nơi, nhưng khi nhìn thấy Phương Dã đứng cạnh Tô Nhiên thì không ai dám bước tới gần.
“Biết thế này, trước đây tôi nên qua khu của năm nhất nhiều hơn…”
Tô Nhiên đang tò mò quan sát xung quanh thì bất ngờ cảm nhận được một cánh tay đặt lên vai mình. Ngẩng đầu lên, cậu thấy đó là Phương Dã.
Phương Dã vô cùng tự nhiên, như hai người anh em thân thiết kéo Tô Nhiên lại gần, đầy bao dung nói: “Muốn chơi gì? Tôi dẫn cậu.”
Tô Nhiên nghĩ một chút, rồi chỉ tay vào một cái máy.
Đó là một máy tập thể lực, trông giống một chiếc máy chạy bộ kéo dài, nhưng bốn phía được bao quanh bởi màn hình phát sáng. Sau khi khởi động, mặt đất bên dưới sẽ liên tục thay đổi biến thành các loại địa hình và chướng ngại vật khác nhau.
Nhìn qua có vẻ giống một trò chơi vượt chướng ngại vật kiểu “Mario siêu cấp” nhưng yêu cầu người thật phải nhảy qua.
Phương Dã gật đầu: “Được.”
Hắn nhanh chóng bước lên trước, chỉnh máy sang chế độ dễ nhất cho Tô Nhiên.
Chiếc máy như hơi giật mình một chút, có lẽ vì ở Viện Danh Dự nó chưa bao giờ được chạy chậm như thế.
Sau đó, Phương Dã mới nhắc Tô Nhiên cẩn thận bước lên.
Ngay lập tức, các màn hình xung quanh sáng rực lên, chiếu bóng ảo của Tô Nhiên và hiển thị dữ liệu của cậu.
Dưới chân, mặt đất bắt đầu có sự thay đổi: vừa giống máy chạy bộ tự động lăn về phía sau, vừa liên tục thay đổi hình dạng—khi thì rộng ra, khi thì hẹp lại, lúc lại nhấp nhô lên xuống.
Người đứng trên máy cần bỏ ra không ít sức lực để giữ được thăng bằng.
Tô Nhiên tập trung cố gắng giữ thăng bằng, thì bên tai bỗng nghe thấy nhiều người đang gọi Phương Dã: “Đội trưởng! Đấu một trận đi!”
Phương Dã chẳng buồn quay đầu: “Muốn bị đánh à?”
Người kia gãi đầu, cười hì hì: “Đấu vui thôi mà, đội trưởng!”
“Không có mắt à? Đội trưởng đang bận cưa đổ mỹ nhân nhỏ, cậu không thấy à!”
Mọi người lập tức phá lên cười ầm ĩ.
Tô Nhiên đỏ mặt lúng túng nhìn về phía họ, kết quả suýt chút nữa thì ngã khỏi máy.
Phương Dã lập tức kéo áo Tô Nhiên từ phía sau, nhấc cậu lên một chút: “Cẩn thận.”
Áo của Tô Nhiên bị bàn tay lớn của Phương Dã nắm chặt, căng ra, để lộ vòng eo vốn đã nhỏ nhắn.
Chàng trai xinh đẹp hơi đỏ mặt, đôi chân thon dài trắng trẻo run nhẹ, vừa bước vừa bị kéo áo, dáng vẻ nghiêng nghiêng dựa sát vào người Alpha cao lớn phía sau.
Lúc này, các Alpha xung quanh nhìn Tô Nhiên, ai nấy đều sững sờ trong giây lát.
Phương Dã thấy Tô Nhiên đứng vững, mới quay sang lườm đám đồng đội, cáu kỉnh: “Im miệng hết đi, lắm chuyện quá.”
“Đúng rồi, nhìn xem, dọa người ta sợ hết hồn rồi kia kìa.”
“Biết rồi, tôi nói linh tinh thôi.”
Đám người ấy vô cùng phối hợp, làm bộ kiểm điểm một hồi rồi lại tò mò tiến đến hỏi Tô Nhiên: “Cậu tên gì vậy?”
Tô Nhiên vừa tập trung vượt chướng ngại, vừa ngơ ngác trả lời: “Tô Nhiên.”
Có người thì thầm hỏi Phương Dã: “Đội trưởng, cậu quen ở đâu vậy?”
Phương Dã lúc này cũng đang nhìn Tô Nhiên, ánh mắt đầy tò mò dừng lại trên sau gáy của cậu.
“Lớp Lý thuyết và Ứng dụng Cơ giáp 101, vừa tan học xong.”
Nghe vậy, người kia thì thầm: “Đội trưởng đúng là số đỏ, học lại mà cũng gặp bất ngờ thế này.”
Tô Nhiên: “….”
Hóa ra người bị thầy Nghiêm cho thi lại chính là Phương Dã.