Trương Đại Sơn tức giận đến mặt đỏ bừng, quát vào mặt Tô Hàn Trạch:
"Tô Hàn Trạch, cậu cứ đợi đấy mà xem!"
Dứt lời, anh ta hậm hực quay người bỏ đi.
Không ngờ Trương Đại Sơn lại dễ bị chọc giận như vậy, Tô Du khẽ gãi mũi, quay sang Tô Hàn Trạch:
"Anh hai, em xin lỗi, không kìm được tính nóng nảy."
Tô Hàn Trạch thở dài, như thể đã quen với tính cách của em gái:
"Không sao."
Anh hai nghĩ bụng, cùng lắm thì tình hình của mình ở công ty này sẽ càng thêm khó khăn mà thôi.
Tô Du nhìn anh trai, nghiêm túc hỏi:
"Anh hai, chẳng phải anh định tiếp tục học lên thạc sĩ sao? Sao lại làm streamer thế này?"
Nhà họ Tô vốn nổi tiếng vì anh hai của cô – một học sinh giỏi xuất sắc, từng thi đậu vào Đại học Y Dược thành phố J.
Cô nhớ rất rõ, trước khi rời nhà, anh hai đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.
Nhưng bây giờ, nhìn hoàn cảnh của anh hai, cộng thêm việc cả gia đình đều cắt đứt liên lạc và chuyển nhà, trong lòng Tô Du không khỏi dấy lên nghi ngờ:
"Có phải nhà mình đã xảy ra chuyện gì không?"
"Thi lên thạc sĩ quá mệt mỏi, anh không muốn học nữa." Tô Hàn Trạch nhìn sâu vào mắt Tô Du, giọng trầm xuống:
"Tiểu Du, từ giờ em đừng đến tìm anh nữa. Bây giờ em là đại tiểu thư nhà họ Tống, còn chúng ta không còn thuộc cùng một thế giới. Em hiểu không?"
"Nhưng người nhà họ Tống cũng không cần em mà. Họ đuổi em ra khỏi nhà rồi." Tô Du cố tình chớp đôi mắt to tròn như nai con, vẻ mặt đáng thương như sắp khóc, cố gắng vắt ra hai giọt nước mắt.
"Anh hai, nếu anh cũng không cần em, thì em chỉ còn là một đứa trẻ mồ côi thôi!"
"Bọn họ dám không cần em? Là vì cái con bé con nuôi kia sao?" Giọng nói của Tô Hàn Trạch chợt lạnh lẽo.
Tô Du mạnh mẽ gật đầu:
"Anh hai, anh không biết đâu, bọn họ quá đáng lắm! Đón em về mà không đối xử tử tế, thậm chí có khi còn không cho em ăn cơm!"
"Nhà họ Tống tài sản cả chục tỷ, sao lại làm chuyện như vậy?" Tô Hàn Trạch vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
"Có lẽ vì họ nghĩ em không xứng ngồi chung bàn ăn với họ." Tô Du cúi đầu, làm ra vẻ sắp khóc.
Thực ra, cô sẽ không bao giờ kể rằng lý do thực sự là do cô không chịu được cảnh nhà họ Tống luôn thiên vị cô con gái nuôi ngốc nghếch kia. Mỗi lần nhìn cảnh đó, cô lại không nhịn được mà lật đổ bàn ăn.
Dần dần, nhà họ Tống không muốn dùng bữa cùng cô nữa.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tô Du, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, Tô Hàn Trạch cảm thấy cô không nói dối. Cô vốn không phải kiểu người dễ khóc, nhưng lúc này lại ủy khuất như vậy, khiến lòng anh hai mềm lại.
Anh hai dịu dàng xoa đầu cô:
"Nếu nhà họ Tống không cần em, anh hai sẽ nuôi em."
Tô Du còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đầy mỉa mai vang lên từ sau lưng:
"Tô Hàn Trạch, giờ làm việc mà cậu không chịu làm việc, còn rảnh rỗi ở đây câu cá? Cậu còn muốn giữ công việc này không?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Tô Du quay đầu lại. Trước mặt cô là một chiếc xe thể thao Maybach đỗ không biết từ bao giờ.
Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest xanh biển bước xuống. Anh ta có nước da trắng, gương mặt thanh tú nhưng vẻ âm nhu khiến người khác khó chịu.
Nhìn thấy Tô Du trong bộ áo thun trắng và quần jeans bạc màu, anh ta cười nhạo:
"Ồ, hóa ra là cô thật sao, Tô Du? Mới mấy ngày không gặp, trông cô còn nghèo túng hơn trước đấy nhỉ?"
Tô Du nở một nụ cười giả lả nhưng trong lòng không nhịn được chửi thầm:
"Đúng vậy, mới mấy ngày không gặp, mà Giang đại thiếu đã ăn thêm vài tấn phân rồi sao? Miệng càng ngày càng thối."