Nhìn người đàn ông kia, cô đột nhiên nhận ra:
"Thảo nào ngay từ đầu mình thấy công ty mà anh hai ký hợp đồng quen quen!"
Lúc này, nhìn thấy Giang Túc, cuối cùng Tô Du cũng nhớ ra.
Giải Trí Thịnh Tinh chính là công ty được nhà họ Giang đầu tư, và anh hai của cô, Tô Hàn Trạch, không ngờ lại rơi vào tay Giang Túc. Nhìn tình hình hiện tại, cuộc sống của anh hai ở đây dường như chẳng mấy dễ dàng.
Giang Túc thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng chưa kịp phát tác thì Tô Hàn Trạch đã bước lên chắn trước mặt Tô Du, thể hiện rõ tư thế bảo vệ em gái.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh hai, Tô Du khẽ mím môi cười.
Ngay sau đó, cô cảm giác có ánh mắt từ trong xe thể thao đang dõi theo mình.
Nếu Giang Túc đã xuất hiện, vậy người trong xe kia, tám phần là Tống Hi – người mà Giang Túc luôn trung thành phục vụ như một cái bóng.
Trong xe, ngồi ở ghế sau, một cô gái trẻ mặc bộ váy tím nhạt thanh lịch, trang điểm tinh xảo, đang nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Khi ánh mắt của Tô Du và cô ta chạm nhau, ánh mắt Tống Hi thoáng lộ vẻ chán ghét. Cô ta lập tức quay mặt đi, tránh nhìn.
"Tô Hàn Trạch, ý cậu là gì? Cậu sợ tôi sẽ ra tay với Tô Du sao?" Giang Túc cười khẩy, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Hàn Trạch như đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Tôi có chuyện muốn nói với Tô Du, cậu tránh ra ngay."
Tô Hàn Trạch vẫn đứng yên, không hề nhượng bộ.
"Tôi là anh trai của Tô Du. Nếu muốn nói gì, anh có thể nói với tôi."
Giang Túc cười phá lên, nụ cười đầy mỉa mai:
"Một kẻ nghèo hèn đến ngay cả một phần mười tiền bồi thường hợp đồng cũng không trả nổi mà cũng dám ra vẻ anh trai! Cả nhà các người đều nghèo kiết xác như nhau."
Tô Hàn Trạch nén giận, đáp:
"Tiền bồi thường hợp đồng, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết. Trước khi chính thức hủy hợp đồng, tôi vẫn sẽ làm việc chăm chỉ. Giang tổng yên tâm."
Nghe đến đây, Tô Du kéo tay áo của anh trai, giọng lo lắng:
"Anh hai, anh định hủy hợp đồng sao?"
Tô Hàn Trạch khẽ gật đầu.
Anh hai đã bị lừa nửa phần khi ký hợp đồng với Giải Trí Thịnh Tinh, và hợp đồng kéo dài tận mười năm. Sau khi nhận ra mình chẳng có tiền đồ gì ở đây, anh hai muốn hủy hợp đồng, nhưng công ty yêu cầu khoản bồi thường lên tới 3 triệu.
"Tô Hàn Trạch, cả đời này cậu cũng không kiếm nổi 3 triệu đâu. Tốt nhất là quay về làm việc đi." Giang Túc hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, chẳng buồn dây dưa thêm với anh hai. Anh ta quay sang Tô Du, giọng đầy vẻ giả tạo:
"Tô Du, Hi Hi đang ngủ trên xe. Cô đi qua chào hỏi cô ấy một chút đi. Từ khi cô bỏ nhà trốn đi, lúc nào cô ấy cũng lo lắng cho cô."