Nghĩ đến đây, Tô Du mở danh bạ, tìm số điện thoại của anh hai nhà họ Tô và gọi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Nghe giọng nói máy móc vang lên, Tô Du thở dài:
“Xem ra anh hai thật sự đã chặn số mình rồi.”
Kể từ khi trở lại thành phố, cô đã gọi cho anh hai vô số lần nhưng chưa bao giờ liên lạc được. Không chỉ anh hai, mà cả những người khác trong nhà họ Tô cũng không thể kết nối.
Thậm chí họ còn chuyển nhà, rõ ràng là cố ý tránh mặt cô.
Ban đầu, Tô Du định dùng tiền thuê thám tử tư để tìm tung tích người nhà, nhưng hai ngày trước, tình cờ lướt một video phát trực tiếp trên ứng dụng RunRun, cô nhìn thấy anh hai Tô Hàn Trạch.
Hiện tại, Tô Hàn Trạch là một streamer chơi game đã ký hợp đồng với công ty giải trí, và thông tin trên trang cá nhân của anh ta cho thấy công ty này đặt trụ sở tại thành phố J.
Cô quyết định vào sáng mai sẽ đến công ty đó tìm người, Tô Du ngáp dài, thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ.
---
Sáng hôm sau, 8 giờ.
Trời giữa hè, mặt trời vừa lên đã chói chang gay gắt.
Tô Du bắt taxi đến dưới tòa nhà công ty giải trí Thịnh Tinh.
Vừa bước xuống xe, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Anh Trương, cho em thêm một cơ hội nữa. Nhất định em sẽ cố gắng hết sức.”
Nín thở, Tô Du quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cách đó không xa, trước một bồn hoa nhỏ, có một chàng trai trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ đồ chú hề. Anh ta kẹp khăn trùm đầu dưới nách, khom lưng hạ mình trước một người đàn ông trung niên mập mạp, gương mặt đầy vẻ hống hách.
Chàng trai đó cao gầy, da trắng, mái tóc nâu nhạt phủ trán, ngũ quan thanh tú. Khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ nhỏ nhắn. Không phải là anh hai Tô Hàn Trạch thì là ai?
“Tô Hàn Trạch, trời nóng thế này mà tôi còn phải đi theo cậu quay video, cậu nghĩ tôi muốn chắc? Nghĩ xem cậu đã ký hợp đồng với công ty bao lâu rồi? Đến giờ fan của cậu cũng chỉ được 5000 người!” Trương Đại Sơn chỉ tay vào mặt Tô Hàn Trạch, ngón tay như sắp chọc tới mặt anh ta, tiếp tục mắng mỏ:
“Cậu cảm thấy mình không phải đồ vô dụng sao? Quay cái video ngắn mà cũng không xong?”
“Xin lỗi anh Trương, để em quay lại. Em đảm bảo anh sẽ hài lòng.” Tô Hàn Trạch cúi đầu, giọng đầy nhún nhường.
Chứng kiến cảnh tượng đó, mắt Tô Du cay xè.
Anh hai của cô vốn luôn kiêu ngạo, lúc nào cũng mạnh mẽ. Cô chưa từng thấy anh hai phải hạ mình như vậy bao giờ.
Nhưng Trương Đại Sơn không chịu buông tha, tiếp tục mắng nhiếc, liên tục gọi anh hai là đồ phế vật.
“Anh đủ rồi đấy, không chịu dừng lại à?!” Tô Du không nhịn được nữa, bước tới chắn trước mặt Tô Hàn Trạch, vung tay gạt ngón tay đang chỉ chỏ của Trương Đại Sơn sang một bên.
“Anh bị Parkinson hay gì mà không kiểm soát nổi tay mình à?”
Trương Đại Sơn trợn mắt nhìn Tô Du, giận dữ hỏi:
"Cô là ai mà xen vào chuyện người khác thế hả?"
"Tiểu Du?" Tô Hàn Trạch nhìn thấy Tô Du, không khỏi ngạc nhiên:
"Làm sao em tìm được đến đây?"
Tô Du quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ với anh trai:
"Em tình cờ xem được livestream của anh trên ứng dụng RunRun, biết anh đã ký hợp đồng làm streamer cho công ty Thịnh Tinh, nên đến đây tìm anh."
"Xì." Trước khi Tô Hàn Trạch kịp nói thêm gì, Trương Đại Sơn đã cười nhạo:
"Hóa ra là em gái cậu à? Tô Hàn Trạch, mau bảo em gái cậu xin lỗi tôi vì đã vô lễ, nếu không tôi sẽ báo chuyện này với quản lý. Lúc đó xem cậu chịu nổi không!"
Tô Du vẫn giữ nụ cười, quay sang Trương Đại Sơn:
"Anh là học sinh tiểu học à? Cứ thích đi mách lẻo!" cô nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần mỉa mai:
"Thân thiện nhắc nhở anh, ăn nói giữ mồm giữ miệng một chút, sống thọ được thêm vài năm đấy."