Toàn bộ căn hầm chỉ rộng khoảng mười lăm mét vuông, nhưng lại chứa đựng tất cả những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của một người.
Hơn nữa còn có những cuốn sách và đồ thêu Ôn Dĩ Nặc mang theo khi được đón về nhà họ Cố, dù cậu đã sắp xếp gọn gàng, tận dụng tối đa không gian, nhưng trông căn hầm vẫn rất chật chội.
Nếu nói đây là nơi ở của cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, là nơi ở của một đứa trẻ có ba mẹ ruột, tình cảm ba mẹ ngọt ngào và gia đình êm ấm chắc chẳng ai tin.
Nhưng Ôn Dĩ Nặc đã sống trong căn hầm này gần bốn năm rồi.
-- Khi mới được đón về nhà họ Cố, Ôn Dĩ Nặc có một căn phòng riêng trên tầng hai.
Nhưng chưa đầy một tháng, bởi vì phát hiện Ôn Dĩ Nặc lấy trộm đồ của Cố Nhiên, hơn nữa dạy mãi không sửa, trong cơn tức giận ba Cố đã đuổi cậu xuống căn hầm này.
Khi đuổi Ôn Dĩ Nặc xuống căn hầm ở, họ nói là để cậu tự kiểm điểm, khi nào cậu biết lỗi, chịu xin lỗi Cố Nhiên và hứa sẽ không tái phạm nữa thì cậu mới được quay lại căn phòng ở tầng hai.
Ôn Dĩ Nặc biết rõ mình chưa từng làm chuyện trộm cắp đó đương nhiên không chịu nhận, cứ thế cậu sống ở dưới căn hầm này suốt bốn năm trời.
Trong suốt bốn năm đó, thái độ của nhà họ Cố từ mong cậu chủ động nhận lỗi, xin lỗi để được ra khỏi căn hầm, dần dần chuyển thành sự khinh miệt hoàn toàn--
Rõ ràng Ôn Dĩ Nặc đã làm chuyện trộm cắp, vậy mà vẫn trơ trẽn không chịu thừa nhận, không phải xứng đáng sống dưới tầng hầm sao?
Nhưng không một ai trong số họ nghĩ rằng, Ôn Dĩ Nặc có thể sống ở căn hầm ngần ấy năm như vậy, làm sao cậu có thể đi trộm những món đồ trang trí đắt tiền nhưng chẳng có chút giá trị thực tế nào của Cố Nhiên chứ.
Thậm chí, ăn trộm rồi cũng không đem đi bán, cứ thế bày ra trong phòng.
"Không phải họ không nghĩ tới." Ôn Dĩ Nặc thoát khỏi dòng hồi tưởng, hàng mi run rẩy dữ dội vì cơn đau dai dẳng, "Chỉ là họ không quan tâm mà thôi."
Đối với đứa con Cố Nhiên họ nuôi nấng hơn mười năm, hết lòng yêu thương chiều chuộng, cho dù cậu ta chỉ rụng một sợi tóc, họ cũng xót xa vô cùng.
Vì vậy chỉ cần đó là lời Cố Nhiên nói ra, họ sẽ tin tưởng tuyệt đối.
Còn đứa con thất lạc hơn mười năm mới tìm lại được như cậu, thậm chí còn không bằng một chậu hoa Cố Nhiên chăm.
Vậy nên giữa Cố Nhiên và Ôn Dĩ Nặc, họ chưa bao giờ suy nghĩ xem Ôn Dĩ Nặc có cần phải làm vậy hay không, chỉ biết đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cậu.
Dù đây không phải lần đầu tiên Ôn Dĩ Nặc nhận ra điều này, nhưng mỗi lần nghĩ đến nó, trái tim cậu vẫn đau nhói không nguôi.
Sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy dựa người vào tường, hơi nghiêng đầu, ánh mắt tuyệt vọng đau thương nhìn bức tranh thêu Tô Châu chưa hoàn thành treo trên tường bên phải.
Đó là di vật duy nhất mà người quan tâm cậu nhất trên đời để lại.
"Mẹ ơi..." Ôn Dĩ Nặc lê từng bước đến trước bức tranh thêu dang dở.
Cậu run rẩy vươn bàn tay với những khớp xương đã biến dạng ra, muốn chạm vào di vật duy nhất mẹ để lại.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến lớp kính khung tranh, cậu đã vội rụt tay lại.
"Không được, không được chạm vào đồ của mẹ." Ôn Dĩ Nặc cắn chặt đầu ngón tay, lẩm bẩm liên tục như người mất trí, "Tay mình không cầm nổi kim nữa, cũng quá dơ bẩn. Không thể làm bẩn đồ của mẹ."
Mãi đến khi đầu ngón tay bị cắn đến rướm máu, nhìn thấy màu đỏ chói mắt trước mặt, Ôn Dĩ Nặc mới hơi tỉnh táo lại.
Cậu nở nụ cười chua xót, tựa vào tường ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài hòa cùng với vết máu loang lổ trên mặt.
Cậu như đang tự nói với mình, lại như đang chất vấn người mẹ đã mất từ lâu:
"Mẹ, tại sao mẹ không mang con đi cùng chứ?"
Tại sao lại bỏ cậu lại một mình trên thế gian này?
Dù là người sống hay người chết, chẳng lẽ cậu xứng đáng bị họ bỏ rơi hết lần này đến lần khác, xứng đáng không được ai quan tâm, xứng đáng bị người ta vu oan giá họa bắt nạt hay sao?