Không ai có thể trả lời câu hỏi của Ôn Dĩ Nặc, cũng chẳng ai có thể an ủi cậu cả.
Cậu chỉ có thể cuộn tròn một mình trong góc tường, dùng nước mắt để trút bỏ hết những cảm xúc tiêu cực.
Trong căn hầm yên tĩnh, nhất thời ngoài tiếng khóc của thanh niên trong góc tường ra, không còn động tĩnh nào khác.
Ôn Dĩ Nặc không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi cổ họng đau đến mức không nói nên lời, cậu mới ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Cậu giơ tay lên lau mặt, ngửa đầu nhìn ánh đèn trắng chói mắt xuyên qua bàn tay đẫm máu và nước mắt, bật cười chua xót.
"Sao mình lại khóc chứ?" Cậu vừa nói, vừa liếʍ sạch từng ngón tay dính máu, "Sao mình có thể khóc vì bọn họ..."
"Không đúng, mình không thể khóc... Không thể để bọn họ phát hiện mình đã khóc."
Nếu bị phát hiện, tay cậu sẽ bị đánh gãy tiếp mất.
Nhưng sau khi hai tay đã sạch sẽ, Ôn Dĩ Nặc lại rơi vào trạng thái hoang mang.
Vừa rồi tại sao cậu lại mυ'ŧ tay?
Hình như có thứ gì đó dính vào tay cậu?
Nhưng những gì mắt cậu nhìn thấy bây giờ, hay hình ảnh đang phản chiếu trong gương, đều hiện lên tay cậu sạch sẽ mà?
Nếu muốn lau chùi, lẽ ra cậu nên lau sạch máu trên mặt trước chứ?
Nhưng lại có một giọng nói trẻ con quen thuộc không ngừng lặp lại bên tai Ôn Dĩ Nặc rằng, vừa rồi cậu không làm sai.
Tay cậu thật sự bị bẩn.
Giọng nói ồn ào không phù hợp với nhận thức khách quan hiện tại, cộng thêm cơn đau dữ dội không ngừng truyền đến từ các khớp xương trên toàn thân khiến đầu óc Ôn Dĩ Nặc càng thêm hỗn loạn.
Đúng hay sai, vừa rồi cậu có nên làm như vậy không, tay cậu có thật sự bị bẩn hay không, cùng với những câu hỏi chất vấn bản thân, nghi ngờ sự tồn tại của chính mình và những câu hỏi vô nghĩa khác cứ quanh quẩn trong đầu và bên tai Ôn Dĩ Nặc.
Ồn ào đến nỗi khiến cậu cảm thấy phiền phức, cậu tiện tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh ném vào chiếc gương trước mặt.
Sau một loạt tiếng vỡ loảng xoảng, chiếc gương vỡ tan tành.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe làm xước mặt và tay cậu.
Cơn đau hoàn toàn khác với cơn đau ở khớp xương khiến Ôn Dĩ Nặc đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu nhìn căn hầm có thể dùng từ "hỗn độn" để hình dung, đau đầu đỡ trán.
Trong khoảng thời gian chưa đến bảy ngày còn lại, cậu có quá nhiều việc cần phải xử lý.
Bây giờ lại tự chuốc thêm phiền phức cho mình, nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trong đầu Ôn Dĩ Nặc lóe lên một ý nghĩ vô cùng đơn giản: Hay là cậu phóng hỏa, đốt hết tất cả chỗ này đi cho rồi.
... Nếu thật sự đốt hết tất cả, sau này khi gặp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không vui, nghĩ đến đây Ôn Dĩ Nặc mới bác bỏ ý nghĩ này đi.
Cậu mượn mảnh vỡ gương còn tương đối nguyên vẹn trên mặt đất, lau sạch vết máu trên mặt, thay quần áo xong rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng mảnh vỡ gương.
-- Đừng hỏi tại sao không có chổi, đám người giúp việc nhà họ Cố ai cũng giỏi nhìn mặt đối xử.
Một con người thừa thãi, không được ai yêu thích, đến cả muỗi cũng chê, chỗ ở còn không bằng phòng của người giúp việc như cậu, làm sao có thể xin được thứ gì từ tay họ chứ?
Huống chi từ một năm rưỡi trước, Ôn Dĩ Nặc đã quyết tâm không nợ nhà họ Cố bất cứ thứ gì, cũng không để lại bất cứ thứ gì của mình ở nhà họ Cố nữa.
Chỉ là trước đây cậu nghĩ rằng mình phải trả hết ơn sinh thành mà ba Cố mẹ Cố luôn nhắc đến xong, rồi mới dọn đồ của mình đi.
Nhưng giờ đây, sau khi bị ba Cố thẳng thừng buộc tội nói dối, bị oan ức hết lần này đến lần khác, cho dù cậu không có bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, biết rõ giải thích cũng sẽ không ai tin, dù trong tay cậu có giấy chứng nhận của bệnh viện làm bằng chứng chứng minh, cậu vẫn lựa chọn im lặng.
Chút tình cảm cuối cùng giữa cậu và nhà họ Cố, cũng đã hết.
Giờ đây mình không nợ họ gì nữa. Cậu nghĩ, đồ của mình và mẹ, cũng không cần thiết phải để lại ở đây.
Đợi cậu xử lý xong mọi thứ, khôi phục căn hầm này về nguyên trạng trước khi cậu chuyển xuống, là cậu có thể về nhà tìm mẹ rồi.
"Sẽ không lâu nữa đâu." Ôn Dĩ Nặc máy móc lặp lại động tác nhặt mảnh vỡ gương, "Chỉ còn vài ngày nữa thôi."
Hy vọng mẹ vẫn đang đợi cậu.