Sau Khi Cậu Chủ Nhỏ Sống Lại Một Lòng Chờ Chết

Chương 4

Hơi thở của Ôn Dĩ Nặc ngày càng dồn dập nặng nề, kéo theo cả đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

Cho dù nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần chồng chất lên nhau khiến cậu gần như muốn ngất đi, nhưng vẫn có hai câu nói cứ quanh quẩn bên tai cậu--

Một câu, là hơn một tháng trước, sau khi thất bại trong việc biện minh cho việc không đẩy Cố Nhiên, quyết định rời khỏi nhà, người anh cùng mẹ sinh ra đã mỉa mai khinh miệt chế nhạo cậu:

"Ôn Dĩ Nặc, loại người không biết xấu hổ, thối nát đến tận xương tủy như cậu, đáng đời cả đời không ai yêu. Chết cũng chết ở bãi rác."

Câu còn lại, là câu Cố Lâm vừa nói khoảng năm phút trước "Chết ở ngoài đường là tốt nhất".

Ôn Dĩ Nặc ôm lấy l*иg ngực ngày càng đau, nôn ra một ngụm máu lớn, nghĩ mãi không hiểu tại sao mình lại ra nông nỗi này.

Rõ ràng, trước khi về nhà họ Cố, mẹ nuôi từng khen cậu là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới, là hoàng tử bé, ai cũng sẽ yêu quý cậu.

Sao khi trở về bên cạnh ba mẹ ruột, mọi thứ lại thay đổi như vậy?

...

Sau khi Ôn Dĩ Nặc tỉnh lại từ cơn mê man, căn hầm đã chìm vào trong bóng tối.

Ánh sáng duy nhất chiếu vào chính là tia sáng nhỏ le lói qua khe cửa sổ nhỏ xíu gần sát trần nhà, một khe hở mà ngay cả một người trưởng thành cũng phải chật vật mới chui lọt qua được.

Thế nhưng, ngay cả nguồn sáng duy nhất ấy cũng vô cùng yếu ớt, chỉ đủ mờ mờ hắt lên tạo thành hình dáng của khung cửa sổ.

Nơi Ôn Dĩ Nặc ngã xuống chỉ lờ mờ hiện ra trong bóng tối.

Cậu chớp mắt hai lần, ánh mắt mệt mỏi chuyển từ vệt sáng gần đó lên trên, dừng lại trên khung cửa sổ gần trần nhà.

Cửa sổ vốn đã nhỏ, Ôn Dĩ Nặc lại nằm dưới sàn, nhìn từ góc độ này, khung cảnh nhìn thấy bên ngoài chỉ to bằng một bàn tay.

Ôn Dĩ Nặc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ bé ấy, thứ duy nhất cậu thấy được là một khoảng trời tối đen như mực, không sao không trăng.

Mặc dù Ôn Dĩ Nặc đang bị bệnh, nhưng cậu không hề ngu ngốc.

Không có sao, không có trăng, cửa sổ lại gần mặt tuyết, ánh sáng nhỏ nhoi kia rõ ràng là ánh đèn từ phòng khách ở tầng trên của căn biệt thự hắt xuống mặt tuyết, rồi bị mặt tuyết phản chiếu lại.

Gương mặt trắng bệch của cậu hiện lên vẻ tự giễu, trong lòng không ngừng tự nhủ: Mày đã quyết tâm cắt đứt với nhà họ Cố rồi, đừng nghĩ những chuyện liên quan đến họ nữa.

Nhưng lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm.

Cho dù lý trí của Ôn Dĩ Nặc có khuyên bảo như thế nào, kiềm chế đến đâu, cậu vẫn không thể kiểm soát được tình cảm của mình để rồi bị nó điều khiển tâm trí, làm cho cậu nghĩ đến người nhà họ Cố, nghĩ đến chuyện nhà họ Cố.

Ánh đèn phòng khách sáng đến mức có thể phản chiếu xuống tận căn hầm cậu đang ở, vậy chắc hẳn mọi ngọn đèn trong phòng khách đều đã được bật lên nhỉ?

Chắc lúc này ba mẹ, anh trai, em gái của cậu đang quây quần bên Cố Nhiên, cùng nhau bàn bạc về bữa tiệc trưởng thành bảy ngày sau của cậu ta nhỉ?

Liệu trong số họ, có ai, dù chỉ trong một khoảnh khắc thôi, có nhớ đến việc ngày trước ngày sinh nhật của Cố Nhiên chính là sinh nhật của cậu không?

Liệu có ai trong số họ có cảm thấy hối hận, hối hận vì vào đêm sinh nhật thứ mười tám của cậu, đã đuổi cậu ra khỏi nhà hay không?

Ôn Dĩ Nặc không biết, cậu cũng không muốn biết.

Cậu cứ như vậy nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt mở trừng trừng, mặc cho nước mắt vô thức lăn dài, chảy xuống thấm ướt nền nhà.

Ôn Dĩ Nặc không biết mình đã nằm ở đó bao lâu, cho đến khi vệt sáng trong tầm mắt mờ đi đôi chút, cậu mới có phản ứng đầu tiên kể từ khi tỉnh lại sau cơn mê man—– khẽ co các ngón tay lại.

Sau đó cậu cố chịu đựng cơn đau nhức không ngừng truyền đến từ khắp các khớp xương, lần mò chạm vào bức tường, vịn vào đó rồi gắng gượng đứng dậy.

Cơn đau thấu xương liên tục truyền đến, nên ngay cả khi cậu chỉ làm một động tác đơn giản như đứng dậy thôi, cũng khiến cả người cậu toát đầy mồ hôi.

Ôn Dĩ Nặc nghiến răng chịu đựng cơn đau, vịn tường chậm rãi di chuyển từng bước.

Một quãng đường ngắn ngủi người bình thường đi chỉ mất sáu bước chân, người thanh niên đang chịu đựng cơn đau dữ dội này phải mất gần một phút mới đi hết được.

Sau khi mò đến vị trí quen thuộc, Ôn Dĩ Nặc dựa vào tường thở hổn hển, tay cậu lần mò công tắc đèn.

"Tách" một tiếng, ánh sáng trắng chói mắt bừng lên, phơi bày toàn bộ cảnh tượng bên trong căn hầm nhỏ hẹp.