Trong căn biệt thự sang trọng của nhà họ Cố, mọi người đang vây quanh Cố Nhiên.
Ba Cố vừa nãy còn nghiêm khắc quát mắng Ôn Dĩ Nặc qua điện thoại, giờ đây trước mặt Cố Nhiên lại hoàn toàn là một người ba dịu dàng trìu mến.
"Nhiên Nhiên à, con chọn được chưa?" Ba Cố ngồi bên phải Cố Nhiên, cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, kiên nhẫn hỏi ý kiến của Cố Nhiên về chiếc bánh sinh nhật.
Cố Nhiên đưa cuốn sách nhỏ cho ba Cố, lắc đầu: "Chưa ạ, con luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
"Không sao." Mẹ Cố dịu dàng vuốt ve lưng con trai, "Nhiên Nhiên của chúng ta cứ từ từ chọn. Chỉ cần con thích, ba mẹ nhất định sẽ mua cho con!"
Ánh mắt Cố Nhiên lấp lánh, thân mật tựa vào lòng mẹ Cố: "Cảm ơn ba mẹ."
Cố Hoài Dật đứng dựa vào ghế sofa, nhíu mày, giả vờ bất mãn: "Nhiên Nhiên chỉ cảm ơn ba mẹ, không cảm ơn anh sao?"
Cố Nhiên nháy mắt với anh trai, giọng điệu vui vẻ: "Em cũng cảm ơn anh nữa ạ!"
Bầu không khí vui vẻ, hòa thuận của gia đình bốn người tiếp tục kép dài cho đến khi một giọng nữ sắc nhọn vang lên.
"Ôn Dĩ Nặc, sao anh còn mặt mũi mà quay về đây?" Cố Lâm vừa bay từ nước ngoài về, gặp Ôn Dĩ Nặc ngay cửa nhà, lập tức nổi giận, "Anh muốn hại chết anh trai tôi sao!"
"Lúc trước chúng tôi không nên tìm anh! Để anh chết ở ngoài đường là tốt nhất!"
Bàn tay đang cầm chìa khóa của Ôn Dĩ Nặc khựng lại giữa không trung, đôi mắt tĩnh lặng không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Lâm.
Từ năm mười sáu tuổi, khi Ôn Dĩ Nặc trở về nhà họ Cố, Cố Lâm luôn hống hách, ngạo mạn trước mặt cậu, giờ đây lại bị dọa cho giật mình.
Nhận ra mình lại bị Ôn Dĩ Nặc luôn cam chịu nhút nhát dọa sợ, cơn giận của Cố Lâm lấn át nỗi sợ hãi, cô ta cầm chiếc túi xách trên tay ném vào người Ôn Dĩ Nặc.
Chiếc khóa kim loại sắc nhọn của túi xách ngay lập tức cứa vào trán thanh niên, tạo thành một vết thương dài, máu chảy ròng ròng.
Nhìn vết thương trên trán Ôn Dĩ Nặc, Cố Lâm sững sờ.
Từ khi Ôn Dĩ Nặc mười sáu tuổi trở về nhà họ Cố đến nay, mặc dù cô ta chưa bao giờ xem người này vào mắt, luôn mỉa mai, chế giễu người này.
Nhưng bốn năm qua, cô ta chưa bao giờ động tay động chân với Ôn Dĩ Nặc.
Bốn người im lặng quan sát Ôn Dĩ Nặc cũng ngây người.
Họ thực sự không ngờ Cố Lâm lại trực tiếp ra tay.
Chỉ có người bị đánh, vẫn bình tĩnh như mặt nước.
Không hề có chút cảm xúc nào, ngay cả sợi tóc cũng không hề lay động.
Khuôn mặt trắng bệch hơn cả bức tường bên cạnh không chút biểu cảm nào nhìn Cố Lâm, giống như một người máy không có cảm xúc, bình tĩnh hỏi: "Đánh xong rồi?"
Cố Lâm bị ánh mắt như người chết của Ôn Dĩ Nặc nhìn chằm chằm, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, câu trả lời bị ép ra khỏi cổ họng từng chữ một:
"Đánh, đánh xong rồi."
Sau khi trả lời, Cố Lâm giật mình nhận ra mình đã bị Ôn Dĩ Nặc dẫn dắt kéo chủ đề.
Cô ta vốn định hỏi Ôn Dĩ Nặc có muốn đến bệnh viện không...
Nhận được câu trả lời, Ôn Dĩ Nặc không nán lại thêm một giây nào nữa, bước vào trong.
Vừa thấy cậu bước vào, ba Cố mẹ Cố lập tức lo lắng che chắn cho Cố Nhiên phía sau, cảnh giác nhìn cậu.
Cố Hoài Dật tỏ vẻ thù địch nhất: "Ôn Dĩ Nặc, nếu cậu muốn gãy chân lần nữa thì cứ tiếp tục bước tới."
Ôn Dĩ Nặc không thèm liếc nhìn anh ta một cái, im lặng đi vòng ra phía sau cầu thang, run rẩy lấy chìa khóa từ trong áo khoác bông, khó khăn tra vào ổ khóa, mở cửa bước vào, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Những người trong phòng khách nhìn nhau, ngoại trừ Cố Nhiên, tất cả đều lộ rõ vẻ chán ghét.