Độc Chiếm Tiểu Khí Phu

Chương 17: Đồ Xiên Được Hoan Nghênh (2)

"Lấy cho ta 20 xiên thịt, 10 xiên rau củ, hai cái móng heo, ta sẽ mang đi." Một tiểu hán tử mập mạp mặc đồ sang trọng đứng trước sạp hàng.

Tống Bạch nhớ rõ tiểu hán tử mập mạp này chính là vị khách nhân thứ hai, sau khi đóng gói mang đi, hiện tại lại tới nữa.

Tống Lang đóng gói cho tiểu hán tử mập mạp xong, đưa cho hắn, tiểu hán tử mập mạp nhìn chằm chằm Tống Bạch: "Bọn họ đều nói ngươi tính toán rất giỏi, ngươi tính xem toàn bộ gói này bao nhiêu tiền?"

Ha! Tống Bạch không ngờ mình bị một tên tiểu hán tử mập mạp trêu chọc, nhưng hắn vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: "78 văn tiền."

Tiểu hán tử mập mạp sửng sốt, nhanh như vậy đã tính xong, tiểu hán tử này rất thông minh a.

"Ngày mai ngươi còn bày sạp hàng nữa không?" Tiểu hán tử mập mạp thích thịt xiên, tuy hắn không thích ăn cay, nhưng lại thích vị cay này.

"Sẽ, nhưng trước trừ tịch 5 ngày, ta sẽ không bày sạp hàng." Tống Bác trả lời, bởi vì hắn nghĩ Tống Lang phải đón dâu, nên mấy ngày đó sẽ không bày hàng, hơn nữa hắn cũng phải đi giúp một tay.

Tống Bạch nghĩ, trong không gian chắc chắn có đủ ớt, hi vọng sang năm hắn sẽ tìm được ớt, để chuẩn bị cho mùa đông sang năm.

"Vậy thì tốt rồi, ngày mai ta lại tới." Tiểu hán tử mập mạp cầm lấy đồ xiên, rồi rời đi.

Ba người bọn họ còn chưa ăn cơm đã đói tới mức bụng kêu réo, nên ba người múc đầy bát cơm, lấy mấy xiên đồ ăn.

Tống Lang nheo mắt lại, đồ ăn này rất ngon, đủ vị, khó trách tiểu hán tử mập mạp kia ăn xong còn quay lại mua.

"Ngày mai chúng ta nên chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Tống Bạch đang lùa cơm, chỉ dựa vào cái này để nuôi sống cả nhà, hắn sẽ không bao giờ có thể trở thành người giàu có, vì vậy hắn phải tìm một con đường khác.

Sau khi ăn xong, xiên những nguyên liệu còn lại vào những xiên tre mới rửa sạch, rồi cho vào nồi.

Khi thời tiết ngày càng lạnh hơn, người đi đường ngày càng ít đi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bán hết nguyên liệu nấu ăn, thu dọn đồ đạc, đóng tửu lâu và về nhà.

Mới có một ngày, ba người gần như kiệt sức, Tống Bạch bảo Tống Lang cơm nước xong thì tới nhà bọn họ, thuận tiện chia tiền.

Buổi tối, Tống Bạch cùng Tống Bác tới nhà Tề sao sao đón cặp song sinh về. Nhìn hai nhóc hồng hào, Tống Bạch cảm thấy mọi mệt nhọc đều tan biến, hắn cảm thấy một ngày này thật đáng giá. Vừa tới cổng nhà, Tống Lang đã tới, còn xách theo hai con thỏ.

"Sao ngươi lại xách hai con thỏ tới đây?"

"Không phải phụ thân của ta ở trên núi đào bẫy rập sao, hôm nay ta đi xem, trong đó có hai con gà rừng cùng hai con thỏ rừng, phụ thân của ta bảo ta xách hai con tới đây cho các ngươi." Việc buôn bán hôm nay, Tống Lang cũng không gạt Tống Tứ thúc, Tống Tứ thúc nghe vậy, đôi mắt đảo một vòng, trong lòng có chút tính toán nhỏ, bảo Tống Lang xách hai con thỏ rừng tới tặng cho bọn họ.

"Ê a!" Tống Thụy trong lòng Tống Bạch nhìn thấy con thỏ rừng, liền vươn tay muốn sờ. Tống Lang tới gần, nhóc sờ vào thỏ rừng thì cười toe toét, lộ ra một chiếc răng cửa nhỏ.

"Đi, vào nhà thôi."

Tống Lang nhìn thấy nhà Tống Bác không chỉ xây tường vây, mà còn bịt các lỗ trên tường lại, chỉ để lại một lỗ thông hơi để thông gió. Tống Lang không khỏi vui mừng, hắn tin rằng nhà bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

Buổi tối, Tống Bác lấy hết số tiền trong thắt lưng ra, khiến Tống Bác cùng Tống Lang mở to hai mắt. Bọn họ dựa vào đôi tay chính mình để kiếm tiền, không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy.

Ba người lần lượt đếm tiền, một văn tiền, hai văn tiền, ba văn tiền, trừ bỏ móng heo cùng cánh gà mua hôm nay. Ngoài số tiền mua thịt mà trong nhà mua từ sáng sớm, tổng cộng bọn họ kiếm được hơn 1.000 văn tiền, 1.000 văn tiền tương đương với một lượng bạc, như vậy trong một ngày bọn họ kiếm được một lượng bạc!

Bằng một năm tích góp của một hộ nông gia bình thường!

Tống Lang quyết định, tửu lâu Bán Phẩm của bọn họ sẽ bán món này trước. Nếu cứ tiếp tục như vậy, số tiền mà bọn họ đã bỏ ra mua tửu lâu, sau này chắc chắn sẽ thu hồi lại được.

--------o0o--------

Hết chương 17