Khi bọn họ tới tửu lâu, đó là một tiểu lâu, có hai tầng, Tống Bạch nhìn bảng hiệu treo cao, "Tửu lâu Bán Phẩm". Hắn đã từng nhìn thấy tửu lâu được hoan nghênh nhất thị trấn, tên là Nhất Phẩm Trai.
Lão bản trước kia của tửu lâu cũng là người có khiếu hài hước, biết không thể so được với Nhất Phẩm Trai, nên đã lấy tên thành Bán Phẩm. Tống Bác cũng cảm thấy không có gì, tên cũng đàng hoàng, hà tất già phải tốn tiền mua thêm một bảng hiệu nữa.
Tầng 1 cùng tầng 2 có đầy đủ bàn ghế, nhưng đáng tiếc bọn họ tạm thời chưa có tiền thuê đầu bếp hay tiểu nhị, nên hai người đem đồ ăn đã nấu chín ra ngoài bán.
Khi có người qua đường tới mua, liền đóng gói cho bọn họ mang đi, hơi giống đồ ăn nhanh của hiện đại.
Tông Bạch đi vào nhà bếp, bảo Tống Bác bưng nồi ra, trên đường đã nói cho Tống Lang biết hôm nay bọn họ bán những thứ gì.
Tống Lang dựng một bệ bếp bằng đá trước cửa và nhóm lửa.
Đặt nồi lên, Tống Bạch đổ nước lẩu cay đã nấu sẵn ở nhà vào, sau đó cho thịt xiên cùng rau củ vào.
"Mà thứ này bán như thế nào?" Một câu hỏi vang lên, bọn họ không biết Tống Bạch sẽ bán bao nhiêu một xiên.
Tống Bạch giải thích, có người thích mang đi, có người thích ở lại ăn. Ai mang đi thì đóng gói cho bọn họ, ai không mang đi thì mời bọn họ ngồi ở tầng 1 ăn, chỉ là Tống Bạch chưa nói nó có giá bao nhiêu.
"Bình thường ở chợ bán một cân thịt bao nhiều tiền? Một quả trứng gà bao nhiêu tiền?" Tống Bạch hỏi.
"Thịt nạc 15 văn tiền, thịt mỡ 16 văn tiền, thịt ba chỉ 17 văn tiền, trứng gà thì 2 văn tiền một quả." Tống Lang nói.
Tống Bạch nhìn thịt cùng rau củ trong nồi, một là canh suông không có ớt, dùng xương heo hầm, còn lại là nước canh đỏ rực bắt đầu sôi ùng ục.
"Rau củ một văn tiền một xiên, cơm 2 văn tiền một chén, trứng 2 văn tiền, thịt xiên 3 văn tiền. Đại ca, lát nữa huynh ra chợ xem có móng heo hay là cánh gà nào bán không, thì mua về một ít."
"Ừ."
Bắt đầu phân công làm việc, Tống Lang phụ trách trông coi sạp hàng, đóng gói đồ ăn cho khách nhân và thu tiền. Tống Bạch phụ trách dẫn người vào tửu lâu, nếu không có nhiều khách nhân, hắn cùng Tống Bác sẽ xiên rau củ.
Sau khi chuẩn bị xong, trời dần dần sáng, trên đường bắt đầu có người đi lại. Lúc này, một mùi thơm ngào ngạt từ xa truyền tới, một hán tử đói bụng xách tay nải đi tới tửu lâu của bọn họ.
"Đây là cái gì, thơm quá a."
Tống Bạch cười thân thiện nói: "Thúc thúc, đây là đồ xiên, rau củ một văn tiền một xiên, cơm hai văn tiền một chén, trứng gà 2 văn tiền, thịt xiên 3 văn tiền. Móng heo 4 văn tiền một cái, cánh gà 2 văn tiền một cái, canh sườn heo thì một văn tiền một chén. Thúc thúc, ngươi muốn ở trong tửu lâu ăn hay là mang đi?"
"Ăn ở đây, cho ta 3 xiên rau củ, 4 xiên thịt, một cái móng heo cùng một chén cơm, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Tống Bạch bắt đầu tính toán, nói: "Tổng cộng là 21 văn tiền."
Hán tử kia cười, nói hắn còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, nên sảng khoái trả tiền, rồi bước vào tửu lâu.
Tống Bác bưng đồ ăn lên, một chén cơm 2 văn tiền cũng đủ cho hán tử ăn no.
"Đây là của ngài. Bởi vì ngài là khách nhân đầu tiên của tửu lâu chúng ta, nên ta tặng cho ngài một quả trứng gà cùng một chén canh sườn heo, mời ngài chậm rãi dùng."
Còn có quá tặng, hán tử kia rất vui vẻ: "Vậy ta chúc các ngươi làm ăn phát đạt."
"Cảm tạ cát ngôn của ngài."
Tống Bạch bảo Tống Lang giữ tiền, sau đó mọi người ngửi thấy mùi thơm, bắt đầu lục tục tìm tới, hỏi giá cả và trả tiền. Trong lúc này, móng heo là được hoan nghênh nhất, móng heo được nấu trông béo ngậy, bóng bẩy, có người không ăn cơm cũng muốn mang theo móng heo, vừa đi dạo, vừa gặm.
Buổi sáng người đi đường không nhiều lắm, nhưng buổi trưa lại có nhiều người đi đường hơn. Sau khi những người ở lại ăn xong, còn mua thêm 2-3 cái móng heo mang đi, việc buôn bán rất phát đạt.
Khi có nhiều người mua, sẽ không đủ đồ ăn, Tống Bác sợ móng heo cùng cánh gà không bán được, nên mua rất ít. Đến chiều muộn, đã không còn móng heo cùng cánh gà để bán, thịt xiên thưa thớt gần như cháy hàng.
--------o0o--------
Hết chương 16