Trời còn chưa sáng, Tống Bác gọi Tống Bạch dậy, rồi lấy những đồ xiên mà hắn đã xiên từ tối hôm qua. Rau dưa là do ngày hôm qua Tống Lang đưa tới, tất nhiên Tống Bác trả theo giá thị trường.
Tống Bạch được Tống Bác quấn thành một quả cầu, ba lớp y phục bên trong và bên ngoài. Sau đó, hai huynh đệ bọn họ nhẹ nhàng bế cặp song sinh trên giường đưa tới nhà Tề sao sao.
Tề sao sao nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ dậy sớm đi làm, mà cảm thấy đau lòng. Bà đưa cho mỗi người một quả trứng gà luộc để đi trên đường ăn, đồng thời dặn dò bọn họ đi đường cẩn thận, bình an trở về, bà sẽ giúp bọn họ chăm sóc thật tốt Tống Thụy cùng Tống Linh Linh. Sau đó, hai người về nhà, Tống Lang chất những đồ xiên đã chuẩn bị sẵn lên xe lừa, rồi lên đường.
"Tiểu Bạch, đệ ngủ một giấc trước đi, khi nào tới nơi ta sẽ đánh thức đệ dậy." Tống Bác cũng cảm thấy đau lòng cho nhị đệ nhà mình, giống như bọn họ tái khởi tham hắc, tối ngủ muộn, sáng dậy sớm. Hắn cùng Tống Lang vẫn có thể chịu đựng được, còn nhị đệ 13 tuổi...Nếu bản thân hữu dụng hơn, thì bọn họ đâu đến nỗi chịu khổ.
"Ừm." Tống Bạch nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, đáp lại Tống Bác, sau đó ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Tống Bác, cảm giác ấm áp vô cùng. Tống Bạch mê luyến loại cảm giác ấm áp gia đình này, như mê luyến ma túy.
Nguyên liệu nấu ăn duy nhất trên xe của bọn họ chỉ có rau và trứng, hôm nay bọn họ còn phải vào thị trấn để mua móng heo cùng thịt.
Trên đường chính không có nhiều người đi lại, thỉnh thoảng có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua bọn họ. Ngoài ra còn có một số thôn trang gần trấn Diệp Thành, thôn dân trong thôn mang đồ vào trong thị trấn bán.
Khi tới tửu lâu Bán Phẩm, Tống Bạch tự mình tỉnh dậy, mà không cần Tống Bác gọi. Tống Bác vào trong thị trấn, sau đó Tống Lang khiêng nguyên liệu nấu ăn trên xe xuống, Tống Bạch ở một bên phụ nhóm lửa và nấu cơm. Đặt nồi lên, đổ nước lẩu cay vào, rồi cho đồ xiên vào, chuẩn bị giấy dầu cùng chén, đũa, so với hôm qua, thì hôm nay thành thạo hơn rất nhiều. Sự phân công công việc vẫn như ngày hôm qua, sau khi Tống Bác trở về, hắn rửa sạch móng heo, rồi cho vào một nồi khác.
Điểm khác biệt giữa hôm nay và hôm qua chính là Tống Bạch không có ý định cho móng heo vào nồi lẩu, mà kho trứng gà cùng móng heo, hương vị sẽ càng ngon hơn hôm qua. Tống Lang chịu trách nhiệm cắt thịt mang về, Tống Bạch cùng Tống Bác phụ trách xiên thịt. Sau khi nấu xong, nước trong nồi sẽ dậy mùi thơm.
Trời còn chưa sáng, đã có vài người đứng trước tửu lâu, bọn họ đều là những khách nhân đã ăn hôm qua, còn có tiểu hán tử mập mạp.
Tiểu hán tử mập mạp buồn ngủ mông lung, mơ mơ màng màng. Đi cùng hắn còn có hai hạ nhân cùng một hán tử trung niên, ngũ quan có chút giống tiểu hán tử mập mạp, hẳn là phụ thân của tiểu mập mạp.
"A, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi. Ta đã chờ các ngươi rất lâu, hôm nay ta có mang tới cho các ngươi một đại khách nhân." Lúc tiểu hán tử mập mạp nói chuyện, mỡ trên người hắn run lên, thoạt nhìn rất có phúc.
Tống Bác cùng Tống Lang không nghĩ tới sẽ gặp lão bản của Nhất Phẩm Trai. Tống Bạch không giống như bọn họ chưa từng trải sự đời, dù ông ta là Dương lão bản hay Lý lão bản, dù sao bọn họ đều làm ăn: "Đồ xiên của chúng ta là độc nhất vô nhị, có hương vị độc đáo mà không ai có được. Không biết mấy vị sẽ ăn ở đây hay là mang đi?"
Lê Thanh rũ mắt xuống, nhìn vóc dáng nhỏ bé của Tống Bạch, nói: "Ăn ở đây."
"Phụ thân, ta nói cho ngươi biết, nó ăn rất ngon, đặc biệt là móng heo. Ta chưa bao giờ ăn món móng heo ngon đến thế, hôm qua có rất nhiều khách nhân tới ăn, đến nỗi toàn bộ tửu lâu của bọn họ đều chật kín. Hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người, nếu tới chậm sẽ không còn." Tiểu hán tử mập mạp liền kéo phụ thân dậy sớm, chỉ để đưa ông tới đây ăn món ngon hôm qua.
"Ừm."
Tiểu hán tử mập mạp vui vẻ nói: "Lấy cho ta hai móng heo, hai mươi xiên thịt, hai mươi xiên rau củ, hai chén canh xương hầm cùng hai chén cơm."
--------o0o--------
Hết chương 18