"Có thể không đi không?" Giọng cậu nhóc trong trẻo lạnh lùng còn mang theo chút mềm mại, song câu hỏi thốt ra lại chẳng có xíu do dự gì.
Vương Thế Cương bác bỏ luôn: "Không được! Ngày mai cậu nhất định phải đi, cơ hội này đã đưa tận miệng rồi, cậu còn không cắn lấy hả?"
"Miệng nhỏ, cắn không được." Ngạn Sơ uể oải lẩm bẩm.
"Cậu nói gì?"
"Không có gì ạ."
Thật ra Ngạn Sơ không ngại việc người quản lý đưa cơ hội này cho người khác, hôm nay hát nhảy mệt rồi nên ngày mai cậu muốn ngủ, không muốn ra ngoài.
"Hôm nay những lời tôi nói với cậu, trước mắt đừng nói cho mấy người kia."
"Tại sao ạ?"
Vương Thế Cương không ngờ Ngạn Sơ bây giờ lại thích hỏi đến cùng, trước đây ông ta nói gì thì đối phương đều im lặng đồng ý, đúng là nhóc con này không dễ dụ như trước nữa rồi.
"À thì, tất nhiên là tôi sợ mấy người kia biết rồi lại thấy bất công trong lòng, tôi muốn tập trung bồi dưỡng cậu, một nhóm mà muốn phân bổ tài nguyên một cách tuyệt đối công bằng là chuyện không thể nào đâu."
"Nhưng rồi bọn họ cũng sẽ biết mà." Ngạn Sơ không hiểu, biết sớm và biết muộn thì có gì khác nhau.
Mặt Vương Thế Cương hiện lên vẻ chột dạ, sau đó lập tức giả vờ mất kiên nhẫn, nói: "Đừng hỏi nhiều nữa, dù sao thì bữa tiệc ngày mai rất có lợi cho tương lai sự nghiệp của cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng đấy!"
Cây hái ra tiền bé nhỏ này đang dần trở nên sáng chói, nên tất nhiên Vương Thế Cương phải tận dụng cho tốt rồi, nhân lúc nhóc con này vẫn còn là tờ giấy trắng, ông ta phải tưới tắm cho cây non này thật nhiều mới được.
Tại sao không cho Ngạn Sơ nói với các thành viên khác trong nhóm à, tất nhiên là vì ông ta đã nhận ra sự bảo vệ của mấy người họ dành cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ ngốc nghếch nhưng mấy người kia tinh ranh lắm, bữa tiệc trong giới giải trí là như thế nào, mấy người họ đều hiểu rất rõ, đến lúc đó lỡ như ngăn cản không cho ông ta dẫn Ngạn Sơ đi thì thật sự hỏng bét.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, trước tiên cứ giấu mấy đứa nhỏ kia đã, ít nhất phải đợi đến khi mọi việc đã chắc chắn rồi nói sau.
Ngạn Sơ được Vương Thế Cương dặn dò thêm vài câu, sau đó mới để cậu đi.
Thời gian nói chuyện trước sau cũng chỉ mười phút, rất nhanh Ngạn Sơ đã trở về ký túc xá, vừa đúng lúc nồi lẩu sôi.
"Ê! Tiểu Ngạn Tử em về rồi! Mau ngồi đây, thịt bò sắp chín rồi, mau ăn đi!" Vưu Kỳ vẫy tay điên cuồng.
Ngạn Sơ đi đến chỗ ngồi mà bọn họ cố tình để lại cho cậu, cuối cùng nét mặt cũng không còn căng thẳng như khi đối mặt với người quản lý nữa.
Ở cùng những thành viên này, Ngạn Sơ sẽ vô thức thả lỏng bản thân.
"Gia vị ở đây có thể tự lấy, muốn ăn gì thì ăn, chỉ có mấy anh em mình ăn chung thôi, cứ thoải mái ăn nhé." Dụ Thần Chu mỉm cười bày bát đũa.
Ngạn Sơ gật đầu, chiếc mũi cao thẳng tiến lại gần ngửi ngửi, mùi thơm của nồi lẩu mỡ bò và nồi lẩu nấm quyện vào nhau rồi chui vào khoang mũi cậu, trong phút chốc cậu đã thấy đói.
Thấy mọi người không nói gì thêm và bắt đầu ăn, cậu cũng không khách sáo nữa, liền cầm đũa gắp về phía nồi lẩu cay, rồi vớt một miếng thịt bò được phủ đầy dầu ớt bỏ vào bát của mình.
Cậu thổi vài hơi, vừa định đưa vào miệng thì lại thấy ánh mắt mấy người kia đang ngây ngốc nhìn mình.
"Sao, sao vậy ạ?" Ngạn Sơ hoảng hốt, đặt đũa xuống.
Trên mặt cậu dính gì bẩn sao?
"Tiểu Ngạn Tử, không phải em không ăn cay sao? Hôm nay dũng cảm vậy?"
Tất cả mọi người trong nhóm đều biết Ngạn Sơ là người Khê Thành, khẩu vị ở đó thiên về thanh đạm ngọt ngào.
Ngạn Sơ từng bị Vưu Kỳ lừa ăn một gói que cay, lần đó làm cậu nhóc bị cay xé họng, uống một hơi liền năm chai nước.
Từ đó về sau mọi người đều biết Ngạn Sơ không ăn được cay, và bình thường cũng không hề thấy Ngạn Sơ ăn cay.
Nhưng dạo gần đây hình như Ngạn Sơ thật sự thay đổi rất nhiều...
Ngạn Sơ biết rõ hành vi của mình không phù hợp với nguyên chủ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Khẩu vị thay đổi thôi ạ."
Vưu Kỳ vô cùng phấn khích: "Đúng không đúng không! Đồ cay quả là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử ẩm thực loài người đó! Càng ăn càng thấy sướиɠ! Nếu em đã ăn được cay rồi thì để hôm nào anh bảo nhà anh gửi đặc sản đầu thỏ cay cho em ăn thử nhé! Thơm lắm!"
Ngạn Sơ nghe Vưu Kỳ giới thiệu đủ món ngon thì nước miếng trong miệng tứa ra, cũng vô thức ăn đồ trong nồi lẩu cay.
Và nó vô tình vượt quá giới hạn bình thường của cậu.