Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 18

"Á á á á! Mẹ ơi! Họ thật sự rất đẹp trai!"

"Tôi muốn khóc! Nhảy đẹp quá! Đây chính là niềm vui khi đu idol ở ngoài đời sao?"

"Nhóm SA* của chúng ta đúng là thần! Lần này ngay cả bé Ngạn cũng không bị tụt lại! Cố lên cố lên!"

(*)Nguyên văn là 飒团 (sàtuán), chữ 飒(sà) đọc gần giống với SAP.

Nhóm nhạc nam SAP còn được fan gọi tắt là “nhóm SA”, lễ hội âm nhạc này còn có các nhóm nhạc nam nữ và các ca sĩ khác tham gia, fan của nhóm SA chỉ đến chưa tới một phần mười.

Bây giờ SAP vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không phải nhóm nổi tiếng nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có độ hot.

Lễ hội âm nhạc trực tiếp hôm nay tại đã khiến các fan nhóm SA thực sự cảm nhận được sức ảnh hưởng, loại cảm giác chấn động tâm hồn này không thật sự thể diễn tả bằng lời.

"Các anh ngoài đời đẹp hơn trên màn ảnh nhiều quá, vừa nãy quá sung nên tôi quên quay mất rồi!"

"Không sao, tôi đang quay nè, lát nữa về nhà sẽ cắt một đoạn fancam cho mỗi người, tôi xem còn ai dám nói nhóm SA của chúng ta không có thực lực nữa!"

"Ngạn Sơ hôm nay thật sự khiến tôi rất bất ngờ, tôi nhớ trước đây khi chúng ta đu cái chương trình trực tiếp đó, hình như cậu ấy đã mắc lỗi rất nhiều lần, tôi đoán chắc là do trạng thái không tốt."

"Hôm nay trạng thái của mỗi người bọn họ đều tốt quá! Bên tổ chức chắc sẽ đăng video lên mạng, tôi phải xem đoạn này một trăm lần!"

"Sau này cứ theo tiêu chuẩn của màn trình diễn mở màn này thì việc nhóm SA nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian, mong giải trí Long Phong đối xử tốt với họ thật tốt, cho các bé nhiều tài nguyên hơn! Xin đấy!"

"Các anh trên sân khấu tỏa sáng đến mức làm tôi không dám chớp mắt, nhóm nhạc mà tôi hâm mộ thật sự đã từ vô danh tiểu tốt trở nên ngày càng tốt hơn, đột nhiên thấy cảm động là sao huhuhu!"

Lúc này Ngạn Sơ vẫn còn đang trong dư âm tim đập thình thịch sau khi biểu diễn xong, đầu óc cậu trống rỗng.

Thì tự dưng Vưu Kỳ xông lên ôm Ngạn Sơ xoay một vòng: "A a a! Buổi biểu diễn đầu tiên thành công mỹ mãn rồi nhé! Tiểu Ngạn Tử có công lớn đấy!"

Quan Sóc tách người đang bám chặt lấy Ngạn Sơ ra, nắm lấy cổ áo phía sau của đối phương, lạnh mặt nói: "Em đừng có làm người ta ngạt thở, không thấy cậu ta vẫn chưa hoàn hồn sao?"

"Anh làm gì thế? Em và Tiểu Ngạn Tử ôm nhau anh ghen hả?" Vưu Kỳ trả lời không liên quan, cố ý lè lưỡi.

"Em..." Quan Sóc bỗng nhiên đỏ mặt: "Bệnh thần kinh à!"

"Lêu lêu lêu, bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì, anh chính là đang ghen, nếu không thì anh cũng ôm Tiểu Ngạn Tử đi?" Vưu Kỳ trêu chọc đẩy Ngạn Sơ về phía Quan Sóc.

Ngạn Sơ vốn vẫn còn đang ngơ ngác, không chú ý nên cả người liền va vào lòng Quan Sóc.

"Con mực chết tiệt! Em đứng lại đó cho anh!" Quan Sóc vội vàng đỡ Ngạn Sơ, sau đó lộ ra vẻ mặt muốn đuổi theo đánh Vưu Kỳ.

Dụ Thần Chu và Tống Thức An nhìn dáng vẻ ồn ào của mấy người họ, hai người nhìn nhau cười.

"Hình như đã lâu rồi không biểu diễn thoải mái như vậy." Dụ Thần Chu nói.

"Đúng vậy, bầu không khí trong nhóm cũng lâu rồi không náo nhiệt như thế." Tống Thức An mang ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh tượng này, cảm khái không thôi.

"Mong chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời nhau, sau này có thể đứng trên sân khấu lớn hơn, thực hiện ước mơ chung của mọi người." Đây là tâm nguyện của Dụ Thần Chu với tư cách là đội trưởng.

...

Sau khi kết thúc công việc và trở về công ty, mọi người nói muốn ăn lẩu ở phòng khách để vui vẻ một chút.

Ngạn Sơ vừa thay đồ ở nhà xong thì bị Vương Thế Cương gọi đi.

"Có chuyện gì mà nhất định phải nói bây giờ? Lão Vương thật là không có mắt nhìn, đáng ghét!" Vưu Kỳ bất mãn oán trách.

"Không sao, chúng ta cứ đun sôi nước trước, đợi Tiểu Ngạn về rồi hãy ăn." Tống Thức An rót một ấm nước nóng mang đến, đổ nước sôi vào nồi.

"Lão cáo già đó chắc chắn không có ý tốt." Quan Sóc vừa giúp bày những nguyên liệu tươi vừa đặt mua về lên bàn, vừa lẩm bẩm.

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay Tiểu Ngạn biểu diễn tốt như vậy, anh Vương lấy lý do gì để làm khó em ấy chứ?"

Lời của Dụ Thần Chu khiến mọi người bình tĩnh hơn, đúng là như vậy, không có lý do gì vào thời điểm này lại đi gây khó dễ cho Ngạn Sơ, vẫn nên đợi Ngạn Sơ về rồi nói sau.

...

Ở văn phòng quản lý.

Bạn học Ngạn có một màn trình diễn vượt bậc đang được Vương Thế Cương vẽ bánh.

"Tiểu Ngạn, tôi đã xem buổi biểu diễn rồi! Rất tuyệt, tôi đã biết mình không nhìn lầm người, cậu rất thích hợp làm trong ngành này!" Vương Thế Cương lại còn chủ động rót một cốc nước cho Ngạn Sơ, rồi đưa đến tay đối phương.

"..." Ngạn Sơ cúi đầu không nói.

Vương Thế Cương cũng không quan tâm tâm trạng của Ngạn Sơ là gì, tiếp tục hào hứng vẽ bánh: "Trước đây tôi để cậu đi đóng vai phụ trong bộ phim đó, đạo diễn cũng khen cậu với tôi, cậu có triển vọng trong giới giải trí đấy!"

"Gọi cậu đến là để nói cho cậu biết một tiếng, ngày mai đi cùng tôi đến một bữa tiệc, khi đó sẽ có rất nhiều ông chủ đầu tư, cậu ăn nói ngọt ngào một chút, đừng có cứ im thin thít nữa, nếu có thể ôm được một cái đùi nào đó, chỉ mấy phút thôi là có thể cho cậu làm nam chính trong bộ phim tiếp theo đấy!"

Ngạn Sơ ngước mắt, ánh mắt toàn là vẻ hoang mang.

Tại sao lại chọn cậu?