Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 17

Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, tâm trạng của Ngạn Sơ cũng trở nên thoải mái hơn.

Một lúc sau, có một nhân viên đoàn phim đến chuyển lời.

"Đạo diễn nói những cảnh quay của cậu có thể dùng được, không cần quay lại nữa, cảnh của cậu đã đóng máy, có thể về rồi."

"Vâng, cảm ơn ạ." Đôi mắt Ngạn Sơ bỗng sáng lên: "Anh A Lương, chúng ta có thể về rồi, hôm nay cũng vất vả cho anh rồi ạ."

"Tôi thì vất vả gì chứ, tôi chỉ ngồi bên cạnh chờ thôi, ngược lại hôm nay là lần đầu tiên cậu quay phim nên cũng rất không dễ dàng gì, cố lên cố lên, sau này cậu sẽ càng ngày càng nổi thôi!"

Vệ Đình Tiêu nấp sau xe của đoàn phim thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tiếng gọi của đạo diễn suýt chút nữa đã khiến anh bị lộ, may mà anh nhanh chân.

Anh thả lỏng người dựa vào cửa xe, nhìn hai bóng người đang nhìn nhau mỉm cười rồi nhẹ nhõm bước ra khỏi phim trường, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên một nụ cười.

Nếu là nghệ sĩ của Giải Trí Long Phong, vậy sau này chắc vẫn sẽ có cơ hội gặp lại...

Bản thân Vệ Đình Tiêu cũng không nói rõ được, chỉ đơn giản là cảm thấy rất có duyên với cậu nhóc này, trong lòng có chút mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.

...

Tuần tiếp theo, Ngạn Sơ dồn hết sức lực luyện tập cho chương trình biểu diễn hát nhảy sắp tới của nhóm.

Có một lễ hội âm nhạc sắp diễn ra, tiết mục mở màn chính là màn trình diễn của SAP, lần này cậu thật sự không thể mắc lỗi nữa.

Các thành viên khác trong nhóm đều cảm nhận được sự nghiêm túc của Ngạn Sơ trong khoảng thời gian này, cũng nhận thấy sự tiến bộ từng ngày của cậu.

Ban đầu Ngạn Sơ còn gặp vấn đề về khả năng phối hợp cơ thể, nhưng sau khi luyện tập như điên thì cũng dần dần có thể hoàn thành toàn bộ màn trình diễn một cách thành thạo và trôi chảy.

Dụ Thần Chu và mọi người đều rất vui mừng.

Người kích động nhất vẫn là Quan Sóc, hắn phát hiện ra trước đây mình đã đánh giá sai về Ngạn Sơ.

Tiềm năng của cậu nhóc này là vô hạn, chỉ cần là thứ cậu muốn làm thì có thể làm tốt, hơn nữa...

Bây giờ Ngạn Sơ đang toát ra một sức hút khiến người ta không thể rời mắt.

Trước đây là do bọn họ đã bỏ qua điểm sáng của Ngạn Sơ sao? Tại sao mấy ngày nay cậu nhóc đó lại trở nên đẹp trai như vậy? Quái lạ!

Về sự tiến bộ trong việc hát nhảy, bản thân Ngạn Sơ cũng cảm nhận được.

Không biết có phải linh hồn của mình đang dần hòa nhập với cơ thể này hay không, gần đây cậu loáng thoáng cảm thấy ký ức cơ bắp của thân thể cũ sắp thức tỉnh rồi.

Tuy về mặt hát và nhảy vẫn còn kém nhóm người Dụ Thần Chu, nhưng ít nhất không mắc lỗi, như vậy Ngạn Sơ đã rất hài lòng rồi.

Cậu có thể theo kịp nhịp độ của những người khác, làm đúng nhịp và không làm vướng chân, trong lòng Ngạn Sơ cũng nảy sinh một chút cảm giác thành tựu.

Không trách được có nhiều người sẵn sàng theo đuổi ước mơ ở đây, cảm giác sảng khoái sau khi đổ mồ hôi luyện tập, sự cuốn hút trong đó, dường như Ngạn Sơ đã cảm nhận được một chút.

Rất nhanh, lễ hội âm nhạc đã đến trong những ngày tháng luyện tập miệt mài của Ngạn Sơ.

Người dẫn chương trình đang khuấy động không khí trên sân khấu, nhóm SAP bọn họ thì đang ở hậu trường để chờ lên sân khấu.

Trong không gian hậu trường mờ ảo, dường như Ngạn Sơ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên đến thế giới này mà cậu phải nghiêm túc đối mặt với một màn trình diễn, cậu không còn ngây ngốc đứng đờ ra như lúc mới đến nữa.

Trong một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, Ngạn Sơ phải tập trung cao độ.

Dụ Thần Chu vỗ nhẹ vào lưng cậu, an ủi: "Không sao đâu, em làm được mà."

Quan Sóc giơ tay chỉnh lại tai nghe: "Cứ nhảy như lúc diễn tập, thả lỏng cơ thể và biểu cảm, đừng có căng thẳng."

Vưu Kỳ theo đó động viên: "Lúc diễn tập Tiểu Ngạn Tử rất tuyệt, không hề mắc lỗi nào, lần này chính là lúc Tiểu Ngạn Tử rửa hận đó! Để cho mấy kẻ anti kia mở to mắt ra mà xem, em ở trên sân khấu ngầu cỡ nào!"

Tống Thức An giãn lông mày, mỉm cười: "Cứ bình tĩnh là được, anh tin sự ăn ý của mọi người."

"Vâng!" Ngạn Sơ hít sâu một hơi, sau đó khẽ gật gật đầu.

Sau khi bước lên sân khấu, khoảnh khắc âm nhạc vang lên, Ngạn Sơ bỗng chốc như trở lại ngày đầu tiên cậu xuyên đến.

Chỉ là lần này là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Giờ đây cậu thật sự muốn cho cha ở trên trời nhìn thấy, một ca nhi gần như không bước chân ra khỏi nhà như cậu, vậy mà lại có thể điên cuồng đến thế.

Chắc cha sẽ giật mình lắm, kiểu phô trương như thế này, kiểu... không giữ kẽ này, mỗi một động tác đều mang khí thế phá vỡ mọi ràng buộc và l*иg giam.

Có lẽ đây chính là điều khiến người ta khao khát ở thời đại này.