Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 16

"Cắt! Đoạn này được, giữ lại! Quay lại lần nữa!"

Ngạn Sơ gật đầu, lại thử thêm một lần.

"Cắt! Tốt hơn lần trước! Tiếp tục!"

Đạo diễn vẫn có yêu cầu nhất định đối với tác phẩm của mình, mặc dù Ngạn Sơ là người mới nhưng ông ta luôn cảm thấy cậu có thể làm tốt hơn.

Ngạn Sơ có một khuôn mặt đẹp như vậy, nếu diễn xuất được cải thiện thêm một chút thì sau này trong giới chắc chắn sẽ là một miếng bánh ngon.

Ngạn Sơ làm theo lời đạo diễn, lại quay được vài cảnh tốt.

Đạo diễn xem lại diễn xuất của Ngạn Sơ trên màn hình giám sát rồi xoa cằm, sau đó cau mày, lẩm bẩm: "Tại sao dù cậu ta diễn thế nào mình cũng cảm thấy không giống công tử ăn chơi trác táng nhỉ? Vẫn là do biểu cảm sao?"

"Chắc là do khí chất của cậu ấy vốn dĩ không phù hợp với kiểu ăn chơi, không biết ông tìm đâu ra đứa nhỏ này để đóng vai công tử ăn chơi thế, nếu cho cậu ấy đổi sang vai công tử nho nhã thì chắc chắn cậu ấy sẽ diễn rất tốt."

Giọng nam trầm thấp đột nhiên xuất hiện khiến vị đạo diễn đang lẩm bẩm một mình giật nảy, ông ta ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt luôn xuất hiện trong các bộ phim truyền hình ăn khách.

Trong giây lát, ông ta chỉ biết lắp bắp: "Vệ... Vệ..."

"Suỵt." Vệ Đình Tiêu bước tới, làm động tác im lặng: "Tôi đang quay phim ở bên cạnh nên sang đây thăm, lát nữa sẽ đi, vì thế sẽ không làm phiền mọi người đâu."

Vẻ mặt đạo diễn lập tức sáng bừng: "Không phiền, không phiền! Tôi hoan nghênh còn không kịp đây này!"

Đây chính là Ảnh đế Vệ Đình Tiêu đó! Đến thăm đoàn phim nghèo nàn của họ, ông ta còn cảm thấy đây là rồng đến nhà tôm đấy chứ.

Sau đó, đạo diễn ghé sát tai anh nói nhỏ: "Diễn viên mới này không phải tôi tìm, là do bên Long Phong nhét vào đó, tôi không thể từ chối! Khụ khụ... Cái đó... Cậu hiểu những thứ quanh co trong này mà, trong giới này có rất nhiều đạo diễn như tôi, không có quyền kiểm soát việc chọn diễn viên, tôi chỉ có thể cố gắng làm tốt tác phẩm của mình."

Đương nhiên Vệ Đình Tiêu hiểu rõ, không tiếp lời đạo diễn về chủ đề này, mà chỉ đổi góc độ rồi nói: "Các ông đang quay phim hài nhẹ nhàng, chỉ hơi mang tính khôi hài thôi, thực ra nếu cậu ấy đóng vai một công tử ăn chơi bình thường thì lại hơi khuôn mẫu, ông không thấy... bây giờ như vậy thì sẽ hơi có chút cảm giác trái ngược, lại càng phù hợp với phong cách của bộ phim này sao?"

Đạo diễn được một câu nói của Vệ Đình Tiêu làm cho tỉnh ngộ, đúng vậy, họ đang quay phim hài nhảm, nhân vật hơi khác thường một chút thì sao chứ?

Cái vẻ hơi ngây ngô và kiêu ngạo của Ngạn Sơ này, tốt hơn nhiều so với việc diễn xuất kiểu trác táng.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, ông ta nhìn Vệ Đình Tiêu với vẻ biết ơn: "Quả nhiên vẫn là cậu, thầy Vệ!"

"!!!" Vệ Đình Tiêu thật sự muốn bịt miệng vị đạo diễn to mồm này lại.

...

Tại một góc khuất trong phim trường.

A Lương đang ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu nhỏ bỗng dưng vểnh tai lên, lần theo hướng âm thanh rồi đứng dậy: "Ai gọi thầy Vệ thế? Thầy Vệ nào? Có phải là thần tượng của tôi không?"

Cái dáng vẻ ngó nghiêng của anh ta khiến Ngạn Sơ không khỏi bật cười.

A Lương nhìn quanh một hồi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, bèn ngồi phịch xuống ghế đẩu, thở dài: "Chắc là trùng họ thôi, sao ảnh đế Vệ lại đến cái đoàn phim nghèo nàn này chứ, phòng nghỉ không có thì thôi, đến cái ghế tử tế cũng chả có."

Ngạn Sơ lại thấy chiếc ghế đẩu nhỏ này khá tiện, đi đâu cũng mang theo được, lại không chiếm chỗ.

A Lương liếc mắt sang thấy Ngạn Sơ đang ngồi ngoan ngoãn đợi bên cạnh, trong lòng lại thấy chua xót.

"Thôi, đòi hỏi gì chứ... Chỉ là một vai phụ nhỏ, có cơ hội lên hình, còn có vài câu thoại đã là tốt lắm rồi. Tiểu Ngạn, tôi có linh cảm, sau này cậu nhất định sẽ nổi tiếng đó."

Ngạn Sơ mỉm cười không nói, bản thân cậu cũng không rõ mình còn có thể lăn lộn trong nghề này được bao lâu.

Không muốn dùng suy nghĩ bi quan trong lòng mình làm A Lương nản chí, cậu chỉ đành gật đầu phụ họa.

"Rõ ràng cảnh của Tiểu Ngạn đã quay xong rồi, tại sao đạo diễn không cho cậu về chứ?" A Lương thắc mắc.

Ngạn Sơ lắc đầu, cậu là người mới trong lĩnh vực này, đạo diễn bảo cậu chờ thì cậu ngoan ngoãn chờ thôi.

Cậu cũng biết mình diễn không tốt, biết đâu đạo diễn giữ cậu là để lát nữa quay lại.

Đạo diễn này quay cảnh của nhân vật nào cũng đều rất nghiêm túc, dù là vai phụ nhỏ như cậu thì cũng phải trau chuốt kỹ lưỡng.

Trong lòng Ngạn Sơ không khỏi dâng lên sự kính trọng, những người ở các vị trí khác nhau đều đang tỏa sáng và cống hiến hết mình cho sự nghiệp mà họ yêu thích.

Như vậy, cậu càng hiểu hơn sự phẫn nộ và không cam lòng của Quan Sóc hôm đó.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Ngạn Sơ cảm thấy mấy người trong nhóm của đội trưởng Dụ đều rất tốt, trên con đường theo đuổi ước mơ của họ, Ngạn Sơ không muốn trở thành vật cản.

Bất kể bản thân có thể đi được bao xa trên con đường nghệ thuật này, ít nhất là bây giờ cậu không thể nản lòng, phải dốc hết sức mình mới được.