Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 15

Anh không khỏi che miệng, nhìn phó đạo diễn bên cạnh, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Muốn sang hỏi thăm một chút.

Phó đạo diễn xua tay: "Đi lén về lén, đừng gây náo động."

Vệ Đình Tiêu đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi là người qua đường, không ai thấy tôi, không ai thấy tôi."

Ảnh đế Vệ dựa vào khả năng niệm chú để tàng hình, sau khi cải trang kỹ càng thì đúng là hòa lẫn vào nhóm các nhân viên luôn.

Từ chỗ quay phim dân quốc đến cổ trang chỉ cách vài bước chân, nhưng cảnh vật thay đổi như thể đã vượt qua hàng trăm hàng nghìn năm.

Dù cảnh quay có lãng mạn đến đâu cũng không chịu nổi tiếng mắng của đạo diễn phá vỡ bầu không khí trong nháy mắt này.

"Quay lại! Về vị trí cũ! Động tác nhanh lên! Đang phải đuổi kịp tiến độ đấy!"

Người mới xui xẻo bị đạo diễn mắng suốt nửa tiếng đồng hồ là Ngạn Sơ, lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi.

Cậu không ngờ chỉ ba câu thoại mà lại quay lâu như vậy.

Vai diễn mà Ngạn Sơ phải thể hiện thực sự quá khác biệt so với bản thân cậu, để một người từ nhỏ đến lớn đều là một quân tử nho nhã diễn vai công tử ăn chơi, Ngạn Sơ phải phá vỡ thói quen trước đây.

Cảnh này là nữ chính gặp tên công tử là đích tử của Tĩnh An Hầu Phủ ở quán rượu, sau đó bị vị đại thiếu gia này chặn đường trêu ghẹo.

Trêu ghẹo nữ tử nhà lành giữa đường giữa chợ, ở Đại Quân là phải vào tù.

Mặc dù biết là đang diễn, nhưng Ngạn Sơ vẫn không vượt qua được rào cản tâm lý của mình.

Khi nói thoại, cậu rất khó thể hiện được sự phóng túng và khinh miệt của tên công tử đó.

Lúc đầu thì cảm giác ống kính luôn không tốt, đạo diễn đã hô cắt vài lần, bây giờ vấn đề vị trí đã được giải quyết thì đạo diễn lại nói biểu cảm không đạt.

Haiz, quay phim sao mà khó hơn cả ca hát nhảy múa nữa...

Ngạn Sơ càng thêm hoang mang về thế giới này.

Ở cách đó không xa.

Vệ Đình Tiêu đã hòa vào đội ngũ nhân viên một cách hoàn hảo, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này thì hơi sững người.

Là cậu nhóc hôm đó không có tiền ăn miến chua cay... Chậc.

Vậy mà cũng là đồng nghiệp? Là người mới của công ty nào vậy?

Vệ Đình Tiêu chỉ xem qua quá trình quay phim vài lần là đã biết cậu nhóc kia chắc chắn là lần đầu đóng phim.

Sự lúng túng và căng thẳng của cậu ở phim trường, cùng với vẻ luống cuống từ không biết làm sao đầu đến chân sau khi bị đạo diễn mắng.

Hầu hết các diễn viên mới đều gặp phải tình trạng này, hơn nữa với những người hơi chịu áp lực kém, sau khi bị mắng thì trạng thái sẽ chỉ càng tệ hơn.

Trong lòng Ngạn Sơ quả thật hơi căng thẳng, nhưng đối mặt với công việc đã nhận trước mắt, cậu sẽ chọn hoàn thành nó một cách nghiêm túc.

Trợ lý A Lương thấy Ngạn Sơ liên tục bị đạo diễn mắng thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Bản thân anh ta cũng là người mới, nên vô cùng hiểu được cảm giác của Ngạn Sơ lúc này, anh ta do dự hồi lâu rồi chạy đến nói với đạo diễn: "Đạo diễn, ngại quá, Tiểu Ngạn nhà chúng tôi lần đầu đóng phim, ngài có thể cho cậu ấy tìm cảm giác trước, ngài quay người khác trước được không ạ?"

A Lương biết một trợ lý sinh hoạt như mình không nên can thiệp vào quyết định của đạo diễn, nhưng giờ phút này anh ta lại dâng lên tâm lý "gà mẹ bảo vệ con" mãnh liệt.

Bao nhiêu người ở phim trường đang nhìn, anh ta không thể để bé con nhà mình chịu uất ức được.

Đạo diễn cũng mắng mệt rồi, ho khan vài tiếng, không kiên nhẫn đồng ý: "Cho cậu ta nghỉ mười phút, đừng nói tôi không cho thời gian, mười phút là rất dài rồi đấy!"

"Cảm ơn đạo diễn!" A Lương kích động cúi đầu.

Sau đó anh ta cầm một chai nước chạy đến bên cạnh Ngạn Sơ: "Uống nước đi, khôi phục lại chút tinh thần, lát nữa cố gắng một lần nữa là được."

"Anh Lương, cảm ơn anh ạ."

Ngạn Sơ nhận lấy chai nước khoáng trong tay anh ta rồi nhấp từng ngụm nhỏ, cậu không dám uống nhiều, tránh lát nữa phải chạy vào nhà vệ sinh.

Bộ trang phục công tử hầu phủ trên người cậu không tiện đi vệ sinh cho lắm.

Ngạn Sơ nhìn hoa văn thêu trên quần áo, quả thật không bằng đồ mà các bậc quyền quý chân chính của Đại Quân mặc, hoa văn dệt máy hiện đại ít nhiều cũng thiếu mất chút hồn.

Loại hoa văn thêu này cậu cũng làm được, không biết tổ phục trang của đoàn phim này mua và đặt may ở đâu, bên đó còn thiếu người không?

Sau này nếu không ở trong giới giải trí nữa thì cậu sẽ đi làm nghề thêu, chắc chắn sẽ giỏi hơn làm diễn viên và ca sĩ hát nhảy bây giờ.

Suy nghĩ miên man một hồi, chẳng mấy chốc đạo diễn lại bắt đầu gọi cậu quay phim.

Mười phút nghỉ ngơi giúp Ngạn Sơ khôi phục tâm trạng, cũng không còn hoảng loạn như trước nữa.