Phim trường Thiến Sơn.
"Chào buổi sáng anh Vệ!"
"Chào buổi sáng thầy Vệ!"
"Thầy Vệ ăn sáng chưa ạ?"
Đoàn làm phim [Phong Nguyệt Cựu Chỉ] đã bắt đầu làm việc từ rất sớm. Bộ phim này do đạo diễn nổi tiếng trong nước - Nhậm Chính chỉ đạo, biên kịch vàng - Diêu Lôi chấp bút, thuộc thể loại phim tình báo thời dân quốc.
Mặc dù đã quay được hơn hai tháng, nhưng các nhân viên trong đoàn làm phim vẫn rất hào hứng và nhiệt tình chào hỏi khi nhìn thấy Vệ Đình Tiêu.
Rất nhiều nhân viên trong đoàn và cả diễn viên phụ đều là fan hâm mộ của Vệ Đình Tiêu.
May mắn là Vệ Đình Tiêu làm diễn viên chính của bộ phim này, cho nên làm sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với thần tượng chứ?
Ban đầu họ còn dè dặt, dù sao danh tiếng của ảnh đế Vệ cũng ở đó, họ sợ đắc tội với thầy Vệ.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, họ phát hiện ra ảnh đế Vệ không giống với hình tượng lạnh lùng và sát phạt thường thấy trên màn ảnh, mà là một diễn viên rất gần gũi với mọi người.
Chẳng trách có nhiều người yêu thích anh như vậy.
Vì thế, cùng với tiến độ quay phim diễn ra ổn định, ngày càng có nhiều nhân viên trong đoàn và các diễn viên nhỏ đã trở nên thân thiết với Vệ Đình Tiêu.
Thậm chí có người còn xưng anh em, giống như những người bạn đã quen biết từ lâu.
Bầu không khí trong đoàn làm phim rất hòa hợp và vui vẻ, tiếng cười nói luôn rộn ràng.
"Không còn sớm nữa, sắp trưa rồi, ăn sáng gì nữa chứ, ăn cơm hộp của đoàn làm phim luôn đi." Vệ - đi đến đâu cũng được mọi người chú ý đến đó - nói đùa.
"Ơ thầy Vệ, cảnh của thầy không phải là vào buổi tối sao? Sao sáng nay thầy đã đến rồi?" Một nhân viên hỏi.
"Tôi không có việc gì làm nên đến đây đi dạo, tiện thể muốn ăn cơm hộp của đoàn làm phim, không được sao?"
Nét cười gian của người đàn ông khiến các nhân viên trước mặt đều hơi ngẩn người.
Một ảnh đế yêu công việc, coi đoàn làm phim như nhà, tính cách lại tốt, đạt được thành tựu nhất định nhưng vẫn không quên cốt cách thuở ban đầu, còn thường xuyên dùng khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa của mình để cười với mọi người, như này ai mà không mê cho được?
Mọi người đều cảm thán trong lòng, sau này không biết nhân vật xuất sắc nào mới xứng đôi hoàn hảo với ảnh đế Vệ đây.
Vệ Đình Tiêu nghĩ, thà ở đoàn làm phim còn hơn ở nhà bị ông cụ nào đó lải nhải đến nỗi tai mọc kén.
Mỗi lần về Kinh Thị quay phim, anh đều bị ép phải về nhà họ Vệ họp mặt gia đình, mà phần lớn đều kết thúc trong không vui.
Vẫn là một mình cho yên ổn.
"Này này này! Cái người kia? Người đóng vai công tử ấy, đến lượt cậu vào cảnh rồi, đừng có lề mề nữa!"
Tiếng gào thét giận dữ từ xa vọng lại rất vang dội, xuyên qua cả một khu vực, bay đến chỗ quay phim [Phong Nguyệt Cựu Chỉ] .
Diện tích của phim trường Thiến Sơn không nhỏ, vào thời gian cao điểm thậm chí có thể chứa hơn bảy mươi đoàn làm phim cùng lúc, giữa các đoàn làm phim cũng không có ranh giới rõ ràng, có những cảnh còn dùng chung, lúc bận thì đúng là rất sôi nổi náo nhiệt.
Vệ Đình Tiêu dựa vào xe của đoàn làm phim, miệng nhai kẹo cao su, dùng cằm chỉ về hướng phát ra tiếng nói: "Đoàn làm phim nào ở bên cạnh vậy?"
"Ý cậu ở bên cạnh này à? À, là quay phim cổ trang, hôm đó tôi có qua xem, chỉ là một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp thôi."
Phó đạo diễn thấy Vệ Đình Tiêu hiếm khi tò mò về các đoàn làm phim khác, không nhịn được nói thêm vài câu.
Ông ấy sờ cằm, suy nghĩ: "Hình như tên phim là... là... gì nhỉ?"
"Tôi biết tôi biết! Tên là [Vương Gia Bệnh Kiều Sống Lại Và Nàng Thê Tử Hoang Dã Của Hắn], được chuyển thể từ phần thứ hai trong bộ ba tiểu thuyết cổ đại của tác giả mạng "Một Chậu Máu Chó"!"
Vệ Đình Tiêu: "..."
Trợ lý ở bên cạnh phó đạo diễn rất tận tình giải đáp thắc mắc này, có vẻ như còn khá am hiểu nguyên tác.
Phó đạo diễn: "À đúng rồi, chính là cái tên này, dài quá nên tôi không nhớ nổi."
Vệ Đình Tiêu: "..."
Cái tên này có được đặt nghiêm túc không thế? Nghe như cả chậu máu chó thật, Vệ Đình Tiêu cảm thấy dường như mình có chút không theo kịp nhịp độ của phim ăn liền thời đại này rồi.
Ban đầu anh không mấy quan tâm đến tình hình của các đoàn làm phim khác, chỉ là giọng nói của vị đạo diễn đoàn làm phim bên cạnh quá lớn.
Âm thanh đó chui thẳng vào tai, muốn không nghe cũng không được.
Vị đạo diễn có giọng nói như chuông lớn kia lúc này vẫn đang mắng diễn viên, là người mới nào mà xui xẻo thế?
"Ây ây ây! Vào nhanh quá! Cậu ra khỏi khung hình rồi đại ca!"
"Này! Lại ra khỏi khung hình rồi, sao cậu không bắt được ống kính vậy? Quay mặt lại đây!"
"Biểu cảm biểu cảm! Chú ý biểu cảm! Trên kịch bản đưa cho cậu không phải đều viết rồi sao? Là công tử ăn chơi, phải kiêu ngạo, phải ngông cuồng khinh thường, tốt nhất là thêm chút đê tiện."
Nghe đến đây, Vệ Đình Tiêu cũng hơi chịu không nổi.