Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 20

Người đầu tiên phát hiện ra Ngạn Sơ có gì đó không ổn lại là Quan Sóc.

Hắn mím môi, không nhịn được "phụt" một tiếng: "Ngạn Sơ, môi cậu sưng rồi."

Tống Thức An cũng thấy Ngạn Sơ bị cay đến đỏ bừng mặt, nên vội vàng đứng dậy lấy một chai sữa chua, vẫn là giọng điệu dịu dàng: "Là tụi anh hiểu lầm rồi, khẩu vị thay đổi đâu có nghĩa là có thể ăn cay được đâu."

Vưu Kỳ cười to: "Ui trời! Hahahaha... Xin lỗi, anh không nhịn cười nổi hahaha, a không nhịn được nữa!"

Quan Sóc vội vàng bịt miệng tên nhóc này lại.

Dụ Thần Chu luôn là người điềm tĩnh nhất nhưng lúc này cũng không nhịn được cười, anh ấy nhịn rất vất vả, nhưng lại sợ Ngạn Sơ xấu hổ, vì thế liền hỏi: "Có muốn đi rửa mặt không, anh thấy em đổ mồ hôi rồi."

Lúc này Ngạn Sơ giống như một quả anh đào chín mọng vậy, bỗng chốc không phân biệt được mặt đỏ do bị cay hay đỏ do xấu hổ nữa.

"Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát ạ." Cậu vội vàng đứng dậy, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cánh cửa nhà vệ sinh đóng vào, ngăn cách một loạt tiếng cười bị nén lại.

Cậu nhìn đôi môi đỏ tươi và sưng tấy trong gương, suýt chút nữa cũng phì cười.

"Sao lại thế này..."

Ngạn Sơ nhớ đến trước đây mỗi lần lén ra ngoài ăn đủ loại đồ cay sau lưng người quản lý, ở bên ngoài cậu cũng là cái dáng vẻ này sao?

Đúng rồi, hôm đó ăn miến chua cay, người đàn ông trả tiền cho cậu bảo cậu đi uống sữa... Chắc hẳn cũng đã thấy bộ dạng mất mặt này của cậu rồi.

Ký ức đã chết đang tấn công cậu theo một cách cực kỳ xấu hổ luôn.

May đó là người xa lạ chỉ gặp một lần, chắc sẽ nhanh chóng quên cậu thôi nhỉ.

Ngạn Sơ rửa mặt trong nhà vệ sinh, chuẩn bị tâm lý kỹ càng mới đi ra ngoài.

Lần này Vưu Kỳ không dám gắp đồ ăn trong nồi lẩu cay cho cậu nữa.

"Xin lỗi nha Tiểu Ngạn Tử, em cứ coi lời giới thiệu vừa rồi của anh là gió thoảng mây bay đi, đầu thỏ cay vẫn không nên gửi cho em, anh sợ dạ dày em sẽ không chịu nổi, lại đây, anh gắp cho em ít nấm ăn nhé."

Lần này Vưu Kỳ gắp đầy đồ ăn trong nồi lẩu nấm, rồi đưa bát cho Ngạn Sơ.

"Cảm ơn anh Tiểu Vưu ạ." Mặc dù vẫn còn lưu luyến nồi lẩu cay, nhưng nghĩ đến đôi môi vẫn chưa hết sưng của mình, Ngạn Sơ đành ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong bát.

Một bữa lẩu ăn mất hai tiếng mới xong, sau khi ăn uống no say, mọi người cùng nhau nằm dài trên ghế sofa.

Cho đến lúc này, Dụ Thần Chu mới mở lời hỏi: "Vừa rồi anh Vương gọi em ra là có việc gì gấp sao?"

Lý do anh ấy không hỏi chuyện này lúc ăn là vì không muốn nhắc đến những chuyện không liên quan trong bữa ăn vui vẻ ấy.

Nhỡ đâu lại là chuyện công việc, thế thì chỉ làm ảnh hưởng đến không khí thôi.

Giờ đây anh ấy là một người đội trưởng đang quan tâm hỏi han, đồng thời cũng lo Ngạn Sơ lại bị quản lý làm khó.

"Anh ta muốn em đóng nhiều phim hơn ạ."

Nghĩ đến lời dặn dò của Vương Thế Cương, Ngạn Sơ chỉ trả lời cho có lệ.

"Khuôn mặt này của em mà không đóng vài bộ phim thì đúng là phí phạm, coi như anh ta cũng còn chút nhân tính, sau này Tiểu Ngạn Tử của chúng ta cũng có thể đi con đường trải đầy hoa rồi!"

Vưu Kỳ là người coi trọng ngoại hình, anh ta luôn cảm thấy con đường Ngạn Sơ đi còn có thể rộng mở hơn cả bọn họ.

Nếu sau này Ngạn Sơ muốn đóng phim, anh ta sẽ ủng hộ cả hai tay..

Mọi người nghe Ngạn Sơ nói vậy, cũng ngầm hiểu với nhau là không hỏi sâu thêm nữa.

Chuyện này liên quan đến vấn đề phân bổ tài nguyên của công ty cho từng người, cũng coi như là chuyện riêng của đối phương.

Biết là liên quan đến công việc sau này, Dụ Thần Chu cũng yên tâm hơn.

Mọi người đều cho rằng việc Ngạn Sơ có nhiều việc hơn là chuyện tốt.

Nhưng trong lòng Ngạn Sơ lại có một loại dự cảm, loáng thoáng cảm thấy người quản lý vốn rất khắt khe với nguyên chủ sẽ không tự dưng tốt bụng như vậy.

Thật ra cậu có thể không nghe lời Vương Thế Cương, kể hết mọi chuyện hôm nay cho mọi người.

Nhưng lý trí mách bảo cậu nếu đây thực sự là chuyện không tốt, mọi người cũng gặp rắc rối thì phải làm sao?

Ngạn Sơ không muốn ảnh hưởng đến các thành viên khác trong nhóm.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm về ngày mai, Ngạn Sơ về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Năng lượng hôm nay đã tiêu hao hết rồi, cậu cần phải sạc lại qua một giấc ngủ ngon thôi.

Nhưng chắc do tối nay ăn đồ cay nhiều quá, nên đêm nay Ngạn Sơ ngủ không ngon giấc.

Nửa đêm dạ dày có hơi khó chịu, nhưng cậu quá buồn ngủ, nên đành cố gắng chịu đựng rồi tiếp tục ngủ, lúc mơ mơ màng màng còn nằm mơ.

Mơ thấy anh chàng đẹp trai mời cậu ăn miến chua cay tìm đến công ty, bắt cậu trả tiền.

Khuôn mặt đẹp đẽ đó còn mang theo một chút chế giễu: "Này, môi cậu sưng vù lên như xúc xích rồi, uống sữa cũng không cứu được cậu đâu, lần sau đừng ăn cay nữa."