[Tua kiếm! Tua kiếm! Là tua kiếm!] Hệ thống điên cuồng nhắc nhở.
Bạch Miểu: “… làm tua kiếm.”
Thẩm Nguy Tuyết: “?”
“Tua kiếm hình búp bê cầu nắng ?” Y có chút bối rối, chậm rãi lặp lại.
Bạch Miểu nhanh trí, bắt đầu nói lung tung một cách nghiêm túc.
“Đây là món đồ mà những kiếm khách phàm nhân dùng để cầu nguyện thời tiết tạnh ráo.”
“Nhiều kiếm khách phàm nhân thường xuyên đi xa, rất sợ gặp phải mùa mưa, vì vậy họ làm tua kiếm thành hình này, mang theo bên mình để cầu mong mùa mưa sớm kết thúc, trời sớm tạnh ráo.”
Thẩm Nguy Tuyết có vẻ suy tư: “Thú vị, ta chưa từng nghe nói…”
“Vâng, đó là một phong tục địa phương.” Bạch Miểu tiếp tục: “Con thấy mấy hôm nay cứ mưa mãi, thật sự rất phiền, nên đã làm một cái tặng cho người.”
Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên chút ngạc nhiên.
“Đây là ngươi làm?”
Bạch Miểu gật đầu: “Mặc dù có chút thô sơ…”
Nàng chuyển chủ đề, cười tươi: “Nhưng ý nghĩa vẫn tốt mà.”
“Sư tôn cũng không thích mưa triền miên phải không? Con thấy người ngủ không được ngon.”
Nàng nói chuyện không có kiêng nể gì, nhưng Thẩm Nguy Tuyết cũng không để tâm.
Mưa liên miên, ma khí trần gian cũng theo đó tăng thêm, quả thật hắn không thích lắm.
“Ngươi nói đúng.”Thẩm Nguy Tuyết nhận lấy búp bê cầu nắng từ tay nàng, nhìn chăm chú: “Rất ý nghĩa.”
Bạch Miểu nghiêng đầu, cẩn thận nhìn hắn: “Vậy… người thích không?”
Vẻ mặt Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng, xoa đầu nàng, cười ấm áp: “Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”
Bạch Miểu: “!”
Đầu xuôi đuôi lọt, nàng làm được rồi!
“Thế nào, ta hoàn thành rất tốt đúng không?” Bạch Miểu trong lòng đắc ý tự hào: “Sư tôn nói rất thích đấy.”
Hệ thống giọng điệu phức tạp: [Cái đó thật sự không phải là tua kiếm…]
“Ai nói không phải chứ?” Bạch Miểu không phục: “Không tin ngươi hỏi y ngay bây giờ, xem y có thừa nhận đây là tua kiếm không.”
Hệ thống không nói gì nữa.
Dù quá trình không giống như nó mong đợi, nhưngThẩm Nguy Tuyết đã nhận món quà này, đoạn tình tiết này coi như đã hoàn thành suôn sẻ.
Mặc dù phản ứng của y không giống như trong kịch bản cũ, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực…
Bạch Miểu không bận tâm đến những gì hệ thống đang rối rắm, nàng nhìn Thẩm Nguy Tuyết với ánh mắt đầy chờ mong, tâm trạng rất tốt: “Sư tôn, người định treo búp bê cầu nắng ở đâu?”
Thẩm Nguy Tuyết suy nghĩ một chút: “Ta muốn treo nó trên kiếm, chỉ là, lâu rồi ta không dùng kiếm thật…”
Y là Kiếm Tôn, tu vi thâm sâu, từ tâm sinh ra kiếm, đã không cần đến kiếm thật.