Là mùi hương trên ngườiThẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu thầm nghĩ, kỹ năng làm khô ngay lập tức này thật tiện lợi, nàng cũng muốn học.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn ra được ý nghĩ của nàng: “Muốn học à?”
Bạch Miểu dừng lại một chút, rồi gật lấy gật để như gà mổ thóc.
Thẩm Nguy Tuyết khẽ cười, giọng nói chậm rãi: “Đợi mưa tạnh… Ta sẽ dạy ngươi.”
Bạch Miểu cảm thấy hôm nay y đặc biệt lười biếng. Có lẽ do mùa mưa làm người ta trở nên uể oải.
Mặc dù nàng nghĩ, nếu muốn dạy thì hiện tại cũng có thể, không cần phải đợi đến khi mưa tạnh… Nhưng so với điều đó, nàng còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Bạch Miểu đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu, mong chờ nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
“Sư tôn, người xem.” Nàng giơ tay lên, chỉ vào đầu: “Ta cao lên rồi.”
Thẩm Nguy Tuyết hơi ngẩng đầu, ánh mắt không thay đổi, chỉ khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Đáng ghét, y lại thờ ơ với nàng.
Bạch Miểu nghĩ có lẽ hôm nay không nên ra ngoài, thôi về trước vậy. Nhưng khi nhìn ra ngoài trời mưa lất phất, nàng nhanh chóng từ bỏ ý định đó.
Mưa như thế, đến cũng đến rồi, không thể lại không có thu hoạch gì.
Hôm nay nhất định phải tặng được tua kiếm.
Bạch Miểu liếc nhìnThẩm Nguy Tuyết, từ trong túi hạt cải lấy ra tua tua kiếm chính tay nàng làm.
Tua kiếm màu trắng dưới ánh nến càng thêm tròn trịa dễ thương, Bạch Miểu nhìn một lúc, bỗng dưng giơ nó lên, cảm giác thiếu thốn lại nổi lên trong lòng.
Thẩm Nguy Tuyết lim dim, như tỉnh như không, không chú ý đến hành động của nàng.
Bạch Miểu lại đưa tua kiếm đến bên cửa sổ, nhờ ánh sáng lờ mờ ngoài trời mà xem xét kĩ lưỡng, bỗng nhiên có linh cảm, ý tưởng như được mở ra.
Nàng lập tức quay lại bàn, nói với Thẩm Nguy Tuyết: “Sư tôn cho con mượn bút một chút.”
Nói xong, không đợi Thẩm Nguy Tuyết đáp lại, nàng cầm lấy bút lông trên bàn, nhúng một ít mực, rồi chấm hai điểm trên phần đầu tròn nhỏ của tua kiếm, tiếp đó vẽ một đường cong bên dưới hai điểm đó.
Hoàn thành xong, nàng đặt bút xuống, cuối cùng hiện ra vẻ mặt hài lòng.
Cảm giác này mới đúng.
[Cái quần què gì đấy…]
Bạch Miểu không để ý đến sự ngăn cản của hệ thống, mở miệng: “Sư tôn, con có một thứ muốn tặng cho người.”
Thẩm Nguy Tuyết ngẩng lên: “Là gì vậy?”
Bạch Miểu giơ món đồ lên trước mặt y: “Đây.”
Thẩm Nguy Tuyết nhìn vật kỳ lạ nhỏ nhắn đó, trong ánh mắt nhạt nhòa lóe lên tia mơ hồ.
“Đây là cái gì?”
Bạch Miểu kiên định nói: “Búp bê cầu nắng.”