Hay là y không có ở đây?
Bạch Miểu đang định tìm thêm một lần, trên không bỗng truyền đến tiếng hót trong trẻo.
Nàng ngẩng đầu, thấy Thanh Loan đang bay lượn trên đầu. Giọt mưa rơi xuống lông nó, phản chiếu ánh sáng trong suốt, như những viên ngọc tỏa sáng lấp lánh.
Bạch Miểu: “Thanh Loan?”
Thanh Loan lại gọi một tiếng, vỗ cánh bay về hướng tây nam.
Bạch Miểu ngay lập tức đuổi theo. Thanh Loan bay lượn trong mưa, lượn qua lượn lại, bay vào một khu rừng xanh thẫm. Bạch Miểu bám theo nó, không biết đã đi bao lâu, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng, một cái lầu trúc xây bên dòng suối xuất hiện trước mắt nàng.
Thanh Loan dừng lại trước lầu trúc, vỗ vỗ cánh, ra hiệu nàng vào.
Bạch Miểu đến trước lầu trúc, nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện cửa không đóng.
Nàng thu ô lại, để dưới hiên, rón rén bước vào trong.
Trong lầu trúc, tiếng mưa bỗng im ắng, một gian phòng tĩnh mịch. Dưới ánh nến mờ ảo, Thẩm Nguy Tuyết lặng lẽ nằm trên bàn, hơi thở nhẹ nhàng.
Y khoác trên người một chiếc áo mỏng màu xanh thanh nhã, mái tóc mềm mại buông nhẹ bên gò má, hàng mi dài khẽ run rẩy tựa cánh bướm, dưới ánh nến lay động hắt lên một bóng mờ nhạt.
Bạch Miểu lặng lẽ tiến lại gần, cúi người nhìn hắn.
Ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một cơn gió lạnh, những hạt mưa nghiêng nghiêng bay vào, Bạch Miểu theo bản năng giơ tay lên chắn.
Khi Thẩm Nguy Tuyết mở mắt, Bạch Miểu đang giúp y chỉnh lại áo ngoài. Tóc đen ướŧ áŧ của nàng nhẹ nhàng lướt qua gò má y, có chút ngứa, có chút lạnh.
“… Là ngươi à.” Y từ từ lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
“Con làm người tỉnh giấc ạ?” Bạch Miểu ngừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Làn da nàng trắng nõn, trong ánh nến long lanh như tuyết, càng làm nổi bật những lọn tóc đen mềm mại bên tai.
Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, vén một lọn tóc rủ xuống của nàng ra sau tai: “Không có.”
Bạch Miểu ngạc nhiên, cười đứng dậy: “Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Nguy Tuyết từ từ ngồi thẳng dậy, tay chống đầu, lười biếng nhìn nàng.
Có lẽ do vừa mới tỉnh dậy, y trông có chút mệt mỏi, vẻ mặt hơi u ám.
“Bên ngoài mưa lớn lắm sao?” Y hỏi nhỏ.
Bạch Miểu: “Cũng tạm.”
Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt lại: “Lại gần chút.”
Bạch Miểu không hiểu lý do, nhưng vẫn vâng lời cúi xuống, xích lại gần y.
Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, chạm vào tóc, vai và cổ tay nàng.
Một quầng sáng nhàn nhạt hiện lên, hơi ẩm trên người nàng lập tức bốc hơi, tóc và quần áo khô ráo trở lại, trên đó còn vương lại một chút hương lạnh thoang thoảng.