Bạch Miểu cũng ngạc nhiên: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Đường Chân Chân phủi vỏ hạt dưa trên tay, đứng dậy bước tới trước mặt nàng, dùng tay đo trên đầu: "Ngươi nhìn này, trước đây ngươi chỉ cao đến lông mày ta, giờ đã cao ngang bằng ta rồi!"
Bạch Miểu cầm lấy kiếm gỗ so thử một chút.
Quả thật, nàng giờ đã cao bằng Đường Chân Chân, đạo bào cũng ngắn đi một đoạn.
Ánh mắt Bạch Miểu sáng lên, lập tức đặt kiếm gỗ xuống, cầm chiếc ô dựa vào tường rồi bước ra ngoài.
"Này, bên ngoài vẫn đang mưa đấy, ngươi đi đâu vậy?" Đường Chân Chân ở phía sau gọi với.
"Đi dạo một lát!"
Bạch Miểu đáp lại qua loa, không ngoái đầu lại mà biến mất trong màn mưa mờ mịt.
Nàng cầm ô, một mình đi về phía Tê Hàn Phong.
Hệ thống đoán không ra ý nàng: [Ngươi đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì vậy?]
"Ta cao lên, chứng tỏ dạo gần đây ăn uống rất đầy đủ." Bạch Miểu cầm ô, chậm rãi bước trong cơn mưa: "Sư tôn nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui."
Hệ thống lập tức hiểu ra ý nàng: [Rồi sau đó ngươi nhân cơ hội tặng tua kiếm cho hắn?]
Bạch Miểu: "Xem ra ngươi cũng không ngốc lắm."
Hệ thống: […]
Mưa rơi lất phất, Bạch Miểu quen thuộc bước lên con đường núi, dần dần chìm vào trong sương mù mênh mông. Chẳng bao lâu, hai bóng người từ sau cây đi ra.
“Chính là người đó sao?” Phong Thanh hỏi.
Chu Thận gật đầu, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận: “Chính là nàng ta.”
Phong Thanh liếc nhìn hắn ta, biểu cảm có chút lạnh nhạt.
Chu Thận và hắn cùng là đệ tử của Huyền Hư trưởng lão, nhưng hắn không có ấn tượng tốt về vị sư đệ mới nhập môn không lâu này.
Nguyên nhân không có gì khác, người này quá phô trương.
Tư chất không có gì đặc biệt, nhưng hành động lại ồn ào kiêu ngạo. Không chỉ là các đệ tử của trưởng lão khác không thích hắn ta, mà rất nhiều đồng môn cũng chướng mắt.
Giờ đây lão nhân còn sai Phong Thanh cùng hắn ta điều tra gian tế…
Phong Thanh thu hồi ánh nhìn, lạnh lùng hỏi: “Tiếp theo nên làm gì?”
Hắn cố tình không đưa ra quyết định, ném quyền quyết định cho Chu Thận, như vậy cho dù xảy ra sai sót cũng không liên quan đến hắn.
Chu Thận oán hận nhìn về đỉnh núi trong sương mù, nghiến răng nói: “Tất nhiên là phải theo dõi.”
Phong Thanh không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ gật gật đầu: “Tùy ngươi.”
Chu Thận nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn con đường núi quanh co phía trước, nâng chân bước đi lên.
Bạch Miểu đến Tê Hàn Phong khi mưa đã lớn thêm chút nữa. Nàng lần lượt tìm vài nơi mà Thẩm Nguy Tuyết thường ở, nhưng đến khi tóc và trang phục đều bị mưa làm ướt, vẫn không tìm thấy người.