Chu Thận bị mắng đến đầu bù tóc rối, không nhịn được biện bạch: “Sư tôn, không phải con không đánh thắng…”
Huyền Hư trưởng lão tức giận: “Vậy thì là gì? Đánh không lại chính là đánh không lại, còn muốn giảo biện!”
“Con là không dám ra tay, sư tôn à!” Chu Thận rất tủi thân.
“Con chim đó quá kỳ quái, giống hệt với truyền thuyết về thần điểu Thanh Loan. Nếu thật sự là thần điểu, thì một kiếm của con chém xuống chẳng phải sẽ bị trời phạt…”
“Vớ vẩn!” Huyền Hư trưởng lão tức giận đến nỗi râu muốn dựng đứng: “Thần điểu luôn ở trên Tê Hàn Phong cùng Kiếm Tôn, sao có thể đến nhằm vào ngươi? Còn dám nguỵ biện, vào Bắc Phong Đường tự kiểm điểm một tháng đi!”
Bắc Phong Đường là nơi giam giữ, âm u lạnh lẽo, chỉ có những đệ tử vi phạm quy tắc tông môn mới bị nhốt vào đó.
Chu Thận nghe thấy liền run lên, nỗi oán hận Bạch Miểu càng thêm sâu.
Nếu không phải vì nha đầu kia, hắn ta sẽ không bị con chim dữ đó mổ trúng, cũng sẽ không bị sư tôn mắng.
Hắn ta càng nghĩ càng tức, đột nhiên nắm chặt tay, ngẩng đầu nói: “Sư tôn, thực ra con chim đó không nhắm vào con!”
Huyền Hư trưởng lão dừng lại: “Vậy nó nhắm vào ai?”
“Là một nữ đệ tử tên Bạch Miểu…” Chu Thận nghiến răng nói: “Con tận mắt thấy nha đầu đó định xâm nhập Tê Hàn Phong, con nghi ngờ nàng ta có ý đồ xấu với Kiếm Tôn, nên đã âm thầm theo dõi…”
Huyền Hư trưởng lão nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi phát hiện được gì không?”
“…… Con sợ làm kinh động Kiếm Tôn, nên đến chân Tê Hàn Phong thì dừng lại, không theo tiếp.”
Trong mắt Chu Thận lóe lên vẻ khó xử: “Nhưng con chắc chắn nàng ta sẽ tìm cơ hội ra tay! Chỉ cần sư phụ giúp con một tay, con nhất định có thể bắt được tên gian tế này, để Kiếm Tôn hiểu được tấm lòng của người!”
Huyền Hư trưởng lão nhíu chặt mày.
Mặc dù hiện nay giới tu chân đang yên bình, nhưng Ma đạo vẫn đang âm thầm hoạt động, địch trong tối ta ngoài sáng, không thể không phòng bị.
Nếu thực sự có người muốn xâm nhập Tê Hàn Phong ám hại Kiếm Tôn…
“Phong Thanh.” Huyền Hư trưởng lão gọi một tiếng, một đệ tử từ ngoài điện đi vào.
“Đệ tử có mặt.” Phong Thanh cung kính hành lễ.
“Ngươi cùng Chu Thận đi điều tra chuyện này, nếu tình hình đúng như vậy, lập tức bắt sống gian tế về đây.”
Phong Thanh: “Vâng, đệ tử đã hiểu.”
Chu Thận cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.
Có Liều Thiều làm chỗ dựa thì sao?
Bây giờ Bạch Miểu đã mang danh gian tế âm mưu ám hại Kiếm Tôn, dù có mười Liễu Thiều cũng không cứu nổi nàng ta.