Hệ thống rất hài lòng: [Ngươi biết là tốt.]
Bạch Miểu không muốn để ý đến nó, cầm chỉ trắng lên chăm chú nhìn.
Thời gian từng phút trôi qua, một lúc sau, nàng vẫn giữ động tác đó.
Hệ thống: [… Ngươi mau động tay đi!]
Cuối cùng Bạch Miểu mở miệng: “… Tua kiếm, làm thế nào để bện nhỉ?”
Hệ thống lần đầu tiên nảy sinh ý định đánh ký chủ một trận.
[Ta làm biết sao, tự ngươi tìm cách đi!]
“Nhưng ta không biết thật.” Bạch Miểu không hiểu: “Nếu như nguyên chủ biết làm những việc thủ công này, thì lẽ ra ta cũng nên biết chứ? Lẽ nào ta không thừa hưởng kỹ năng của nàng ấy sao?”
[Nàng ấy là nàng ấy, còn ngươi là ngươi, ngoài việc trông giống nhau ra, không có bất kỳ liên hệ nào khác!] Hệ thống hoảng loạn kêu lên.
[Trước khi làm xong tua kiếm, không được hỏi ta bất kỳ câu hỏi nào khác, nếu không ta sẽ xác nhận nhiệm vụ thất bại!]
Bạch Miểu: “…”
Hầy, đột nhiên tính nóng như kem vậy.
Nàng thấy không có ai giúp đỡ, cũng không nói thêm gì, dứt khoát cầm sợi chỉ lên, tự bện theo ý mình.
Một tiếng sau.
Ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, trong phòng tĩnh lặng, chỉ có ngọn nến trên bàn lặng lẽ cháy.
Đột nhiên, Bạch Miểu duỗi người, thở phào: “Xong rồi!”
Hệ thống nghe thấy, nhìn cái vật màu trắng đặt trên bàn, nghi ngờ hỏi.
[Đây là tua kiếm?]
Mặc dù có chút giống với tua kiếm trong thế gian, nhưng phần trên thì quá lớn, quá tròn, phần dưới lại xòe ra như ô, nhìn có vẻ cồng kềnh.
“Đương nhiên.”
Bạch Miểu nhìn món đồ trang trí mình vất vả làm ra, càng nhìn càng thích, thậm chí thấy nó tròn trịa cũng rất đáng yêu, độc lạ lại phá cách.
Chỉ là cảm giác như thiếu thiếu cái gì.
“Rốt cuộc thiếu cái gì…”
Bạch Miểu nhìn chằm chằm vào tua kiếm một hồi lâu, trăn trở mãi mà vẫn không ra được manh mối.
Hệ thống không nhịn được mà cười nhạo nàng: [Không phải thiếu cái gì, mà món này căn bản không phải tua kiếm.]
“Ngươi im đi.”
Bị hệ thống châm chọc, Bạch Miểu cũng lười nghĩ nữa. Nàng cầm tua kiếm trên tay nhìn trái nhìn phải, chơi đùa một chút, rồi mỉm cười hài lòng.
“Quả nhiên là ta, thật là hoàn hảo.”
Hệ thống: [……]
***
Trong sảnh điện rộng rãi, tiên khí mờ ảo giữa ánh nến lay lắt.
Chu Thận đứng trước một lão nhân thần sắc lanh lợi, cúi đầu không dám lên tiếng.
Lão nhân chính là sư tôn của hắn ta—Huyền Hư trưởng lão, lúc này đang tức giận nhìn hắn ta, không ngừng mắng mỏ.
“Nhìn ngươi xem, ngay cả một con chim cũng đánh không lại. Giao linh kiếm cho ngươi có tác dụng gì? Quá mất mặt vi sư!”