Chưởng môn vừa thấy là y, lập tức đáp: “Đương nhiên thuận tiện, ta lập tức có thể đến.”
Thẩm Nguy Tuyết: “Không cần, ta sẽ đến tìm Chưởng môn.”
Nói xong, y cắt đứt liên lạc.
Chưởng môn biết Kiếm Tôn thích yên tĩnh, không thích bị mọi người vây quanh, liền đuổi hết đệ tử xung quanh, một mình chờ trong điện.
Rất nhanh, nam tử mặc áo trắng tuyết bước tới.
Y có đôi mắt sáng, tà áo nhẹ bay như mây, tay cầm một cuốn sách, từ xa nhìn lại, khí chất ôn hoà, giống như công tử thế gia thanh nhã
“Kiếm Tôn.” Chưởng môn tiến lên.
Thẩm Nguy Tuyết khẽ gật đầu, đưa cuốn sách trong tay cho ông: “Phiền Chưởng môn xem qua.”
Chưởng môn nhận lấy cuốn sách, thấy dòng chữ lớn trên đó, lập tức sửng sốt, suýt nữa trợn tròn mắt.
“Cái này…” Ông kinh ngạc nói: “Đây là ai viết, hoàn toàn là hư cấu, bịa đặt!”
“Đây là cuốn sách ta thu thập được.” Thẩm Nguy Tuyết giọng điệu bình thản: “Tiệm sách nào cũng có bán, có lẽ chỉ là để kiếm sống.”
Chưởng môn tức giận: “Dám bôi nhọ thanh danh của ngài và cung chủ Giám Quỳnh, ta sẽ lập tức phái người điều tra, nhất định phải bắt được kẻ này, trừng trị nghiêm khắc!”
Thẩm Nguy Tuyết: “Không cần. Dù không có hắn, cũng sẽ có người khác viết.”
Chưởng môn: “Vậy thì cấm tất cả các tiệm sách bán thứ này, kẻ vi phạm sẽ bị xử phạt nặng!”
“Thủ đoạn nhỏ để kiếm sống thôi, không cần chặt đứt đường sinh kế của người khác.” Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu: “Chỉ là…”
Chưởng môn nghiêm mặt: “Chỉ là gì?”
Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng lại, nhớ lại những câu hỏi mà Bạch Miểu đã hỏi y trước đó.
Y biết những câu chuyện đó đều là hư cấu, nhưng nha đầu này dường như không biết.
Nếu nàng thật sự tin vào những gì trong này…
Thẩm Nguy Tuyết nghĩ một hồi, rồi nói với chưởng môn: “Hãy tra trong tông môn, nếu lại phát hiện những loại sách này, đều thu lại đi.”
Chưởng môn gật đầu: “Được, ta sẽ lập tức phái người làm xử lý.”
Bạch Miểu vừa về đến chỗ ở, đã bắt đầu thở dài.
Hệ thống: [Ngươi lại thở dài gì nữa?]
Bạch Miểu than thở: “Hai mươi linh thạch, cuốn sách đó đã tiêu tốn của ta hết hai mươi linh thạch…”
Hệ thống: [Đáng đời, tại ngươi không theo cốt truyện.]
Bạch Miểu: “…”
Nàng bỗng nhiên im lặng, đi đến mở ngăn kéo tủ sách, lấy kim chỉ ra.
Hệ thống: [Sao? Cuối cùng cũng định làm việc chính?]
“Cuốn sách bị tịch thu rồi, không làm chính sự thì biết làm gì?” Bạch Miểu không vui nói: “Nhanh chóng làm xong rồi giao nộp, đỡ phải nghe ngươi lải nhải, tai ta sắp mọc kén rồi.”