Bạch Miểu hoàn thành tua kiếm, nhưng không lập tức chạy lên Tê Hàn Phong để tặng cho Thẩm Nguy Tuyết, mà vẫn như mọi khi đi học rồi ăn cơm, lúc rảnh rỗi thì học chút thuật phép thú vị từ Liễu Thiều, cuộc sống trôi qua bình dị mà trọn vẹn.
Hệ thống nhìn thấy rất sốt ruột: [Ngươi nhanh đi tặng tua kiếm đi!]
Bạch Miểu lắc đầu: “Đợi chút.”
Hệ thống: [Còn chờ đợi gì nữa?]
“Lần trước ta vừa mắc sai lầm lớn, mới qua có mấy ngày, nếu y vẫn chưa nguôi giận thì biết phải làm sao?”
Hệ thống: [Càng chưa nguôi giận, càng phải tặng quà cho y.]
Bạch Miểu thở dài: "Ngươi nghĩ vì sao nữ chính phải tặng tua kiếm cho nam chính?"
Hệ thống: [Đương nhiên là để bày tỏ tình ý. ]
"Quá thẳng thắn." Bạch Miểu nói: "Thực ra đây là một loại tín vật."
Hệ thống không hiểu: [Tín vật?]
"Nhìn vật nhớ người, đồng hành bên nhau." Bạch Miểu khẽ cười: "Là tâm tư thầm kín của thiếu nữ đấy."
[Biết rõ rồi, sao ngươi không nhanh chóng tặng y, hoàn thành đoạn tình tiết này đi?]
"Ngươi có biết nhìn vật nhớ người nghĩa là gì không?" Bạch Miểu bực bội đáp: "Người ta khi tâm trạng vui vẻ, nhìn vật nhớ người mới có thể tăng thiện cảm. Ngươi nhân lúc y đang giận mà khiến y nhìn vật nhớ người, muốn bị đánh à?"
Hệ thống im lặng không nói được gì.
Cứ thế, vài ngày nữa lại trôi qua, trên núi bắt đầu lất phất mưa phùn, kéo dài cả ngày.
Bạch Miểu không đi học, Đường Chân Chân cũng lười biếng, cùng nàng cuộn mình trong phòng ký túc, nhàn nhã ăn hạt dưa.
Mấy hôm trước có vài sư tỷ đã đến kiểm tra phòng, thu sạch những cuốn thoại bản giới hạn mà Đường Chân Chân cất giấu.
Đường Chân Chân lòng đau như cắt, tạm thời cũng không còn tâm trạng tìm mua cái mới, liền đem toàn bộ những chuyện bát quái nghe được trong thời gian gần đây kể hết cho Bạch Miểu.
"Nghe nói mấy ngày trước có người tỏ tình với Liễu Thiều đấy, cô nương đó trông cũng khá xinh, ngươi phải đề phòng rồi."
Bạch Miểu: "Ha."
"Hôm qua có người khi tỉ kiếm trên sàn đấu luyện bị trượt ngã, hắn đổ tại trời mưa đất trơn, không chịu nhận thua, cuối cùng hai người đánh nhau luôn."
Bạch Miểu: "Ồ."
"Trước đó không lâu, khi ngươi không có ở đây, có người tới hỏi thăm về Trình Ý, ta thấy hắn ta trông cũng bình thường thôi, liền đuổi đi rồi."
Bạch Miểu: "Chà."
Đường Chân Chân nói đến khô cả miệng, còn Bạch Miểu ăn hạt dưa cũng khô cả họng.
Nàng đứng dậy rót trà, Đường Chân Chân vô tình liếc nhìn, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: "Hình như ngươi cao lên rồi!"