Ta Bái Nhầm Sư Tôn, Sai Lại Càng Thơm

Chương 7: Thanh Loan

Dù ánh mắt nhìn Bạch Miểu vẫn không mấy thân thiện, nhưng ít ra không còn đầy thù địch như trước.

Bạch Miểu âm thầm thở phào.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn cảnh này, khẽ cười, giọng ôn hòa:

"Nó tên là Thanh Loan."

Thanh Loan cất lên một tiếng hót trong trẻo, dường như đáp lại y.

Bạch Miểu thầm nghĩ, có phải đến lượt mình giới thiệu rồi không? Nàng không chắc Thẩm Nguy Tuyết có nhớ tên mình không, nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi, có lẽ ngay cả gương mặt nàng y cũng quên rồi, tên chắc chắn cũng không nhớ...

Nàng có thể hiểu điều đó, dù sao đối phương chỉ gặp nàng trong lễ thu nhận đồ đệ, mà từ đó đến giờ đã hơn một tháng. Đối với Thẩm Nguy Tuyết, nàng chỉ là một người xa lạ, so với những đệ tử khác trên núi cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ thì khác, vì nàng chuẩn bị bắt đầu cốt truyện!

Bạch Miểu mừng rỡ, thuận đà tự giới thiệu.

“Sư tôn, đệ tử là Bạch Miểu." Bạch Miểu cẩn thận nói, cố gắng nhắc nhở y: "Đệ tử vẫn chưa có cơ hội gặp người, lo lắng không biết người có gặp phiền phức gì không, cho nên..."

Nàng dừng lại, ánh mắt đầy lo lắng.

Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhíu mày, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia nghi hoặc.

"Thứ lỗi nhưng ta không hiểu ý của ngươi." Y ngừng lại một lát: "Còn nữa... sao ngươi lại gọi ta là sư tôn?"

Chẳng lẽ lại là người do đám trưởng lão ép buộc? Y đã bảo sẽ không nhận thêm đệ tử nữa mà, không lẽ họ vẫn dám...?

Bạch Miểu hoàn toàn không biết Thẩm Nguy Tuyết đang nghĩ gì. Chỉ suy đoán có phải y đã quên mất mình không. Mặc dù khá ngờ vực về trí nhớ của y, nhưng nàng không dám nhắc nhở mạnh bạo.

Nàng không thể túm lấy vai y lắc lấy lấy để, rồi hét lên rằng: "Sư tôn, là con đây! Là đệ tử mà người vừa thu nhận một tháng trước đây! Sư tôn, người quên con rồi sao? Có phải người bị lẫn rồi không...!"

Nếu thật sự làm vậy, cốt truyện gì đó nàng không cần theo nữa đâu, vì ngay lập tức nàng đã bị y đá ra khỏi sư môn rồi.

Môi Bạch Miểu mấp máy, ánh mắt chớp chớp đầy mong đợi nhìn về phía y: "Bởi vì... người chính là sư tôn của con."

Thẩm Nguy Tuyết rơi vào trầm tư.

Qua một lát, y nói với Bạch Miểu: "Ngươi đợi ở đây một lát được không?"

Bạch Miểu lập tức gật đầu: "Dạ được!"

Thẩm Nguy Tuyết khẽ gật gù, phất tay áo quay người rời đi. Bóng y vừa khuất, Bạch Miểu lập tức gọi hệ thống.

"Ngươi tỉnh chưa?"

Trong đầu vang lên âm thanh điện tử quen thuộc: [Tỉnh rồi.]