Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 31

!

Nàng lập tức dừng bước, tim gần như treo lơ lửng nơi cuống họng.

Xung quanh lại lần nữa chìm vào bóng tối dày đặc, giơ tay không thấy năm ngón. nàng nín thở, lòng bàn tay cầm dù đã có chút lạnh ướt.

Chắc là nhìn nhầm nhỉ.

Nàng thích sống một mình, những người hầu Nguyệt Sở Lâm phân phối cho trước đây không thường đến, chỉ khi đưa thuốc mới chạy qua một chuyến.

Trong viện sao lại có người khác được.

Hẳn là nhìn nhầm thôi.

Trời đang mưa to gió lớn, nói không chừng sẽ thổi bay tấm vải trắng nào đó được treo trên núi giả, đúng là dễ nhìn nhầm thành bóng người.

Vừa nghĩ vậy, lại có mấy tiếng sấm nối tiếp đánh xuống.

Chân trời chợt lóe sáng, còn có xu hướng càng lúc càng sáng hơn.

Trong ánh sáng trắng lập lòe ấy, nàng đã nhìn rõ được cảnh tượng bên cạnh núi giả ——

Một bóng trắng cao gầy không rõ nam nữ đang tựa mình vào vách núi giả, mái tóc ướt sũng rối bời buông xõa đến tận eo, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương.

!

Hề Chiêu cảm thấy mình suýt nữa đã bóp gãy cán dù, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời.

Sao lại đυ.ng phải quỷ nữa vậy trời?

Cơ thể nàng có thuộc thể chất thu hút ma quỷ không vậy?

Xuyên qua đây đã hơn một năm, nàng cũng đã gặp không ít loại yêu ma quỷ quái. Ban đầu ít nhiều còn bị dọa sợ, nhưng giờ đã trở nên quen thuộc.

Chỉ có duy nhất quỷ là nàng vẫn không thể làm quen được.

Hề Chiêu kìm nén sự sợ hãi, bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác.

Vẫn dùng cách cũ thôi.

Giả vờ như không nhìn thấy.

Dù sao trong viện của nàng cũng dán rất nhiều bùa trừ tà, cho dù có thu hút quỷ thật thì nó cũng không thể xông vào trong viện được.

Chỉ cần nàng không ra khỏi cửa, sẽ không có chuyện gì.

Nàng nghiêng dù về một bên, hoàn toàn che khuất bóng quỷ đó đi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

"Hề... Hề... Chiêu..." Quỷ cô hồn ấy đột nhiên cất tiếng, giọng nói thê lương như xé tan màn mưa, rơi vào bên tai nàng.

?

Giọng nói của con quỷ này sao nghe quen tai vậy ta?

Hề Chiêu giơ dù lên, nhìn về phía núi giả.

Cô hồn đang tựa vào vách đá, trên gương mặt tái nhợt kia, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phượng thanh tú.

"Hề Chiêu." Bóng quỷ ấy chậm rãi cất lời: "Đừng sợ ta mà."

Nguyệt Vấn Tinh?

Hề Chiêu quan sát kỹ một lúc.

Đúng là nàng ta thật.

Chỉ là tóc tai chưa chải, đổi sang một bộ váy trắng đơn giản.

Lại còn bị mưa tạt cho ướt đẫm, trông thật đáng thương.

Hai người cách nhau vài trượng, Hề Chiêu thử di chuyển một bước.

Có thể cử động được.

Chẳng như lần trước bị khóa chặt chân tay.

Khoảng không trước mắt lại chìm vào tăm tối, nhưng nàng đã yên tâm hơn, đứng dưới mái hiên nói: "Sao ngươi lại ra ngoài nữa rồi? Hôm nay đâu phải đêm trăng tròn đâu?"

Nguyệt Vấn Tinh mặc cho mưa xối liên tục vào người.

"Hôm nay, trời mưa." Giọng điệu của y rất kỳ lạ, không chỉ nói chậm mà còn có phần mơ mơ hồ hồ.

Nhưng Hề Chiêu nhanh chóng hiểu ý của y: "Ngoài đêm trăng tròn ra, ngươi cũng có thể ra ngoài vào đêm mưa sao?"

Nguyệt Vấn Tinh gật đầu.

Nghĩ rằng đối phương không nhìn thấy, y lại cố ý đáp: "Ừm."

"Lần trước là sao vậy?" Hề Chiêu hỏi: "Chính là lần đầu gặp ngươi ấy, ta hoàn toàn không thể cử động được."

Lần trước vừa gặp y, nàng đã muốn chạy. Nhưng bị khống chế nên không thể nhúc nhích.

Còn lần này nàng chỉ gọi đối phương một tiếng.

"Đó là bí thuật của Nguyệt gia, có bóng là không thể cử động." Nguyệt Vấn Tinh vội vàng giải thích: "Ta là... sợ muội không để ý đến ta nên, mới dùng. Sau này, sẽ không."

Hề Chiêu lại hiểu ra.

Ý trong lời y là Nguyệt gia còn có bí thuật có thể kiểm soát bóng để hạn chế hành động của người khác ư?

Điều này thật kỳ lạ, nàng chưa từng thấy Nguyệt Khích hay Nguyệt Sở Lâm sử dụng qua.

"Vậy ngươi tìm ta có việc gì không?" Ánh mắt Hề Chiêu lộ vẻ cảnh giác.

Nguyệt Vấn Tinh lại lùi về trốn sau núi giả thêm một chút, có vẻ hơi e thẹn.