"Muốn... gặp muội."
...
Thật quái dị.
Sấm chớp đột ngột nổi lên, Hề Chiêu nhìn dáng vẻ ướt sũng của y, nhẹ nhàng nhíu mày.
Mưa to như vậy, sao không cầm dù theo?
"Ngươi mau về đi, mưa quá lớn rồi."
"Có phải ta làm muội sợ không?" Nguyệt Vấn Tinh rũ mi mắt xuống, bóng hình gần như trong suốt đang khẽ run rẩy.
Giống hệt chú chó con bị bỏ rơi trong đêm mưa.
Hề Chiêu vừa định lên tiếng thì bỗng bị gió lạnh thổi cho ho một trận.
"Ta đi đây!" Nguyệt Vấn Tinh vội la lên: "Ta đi ngay đây, muội đừng sợ ta. Mau vào trong đi, đừng... đừng để bị lạnh."
Lại nhìn Hề Chiêu một hồi lâu, y mới luyến tiếc cất bước rời đi.
Hề Chiêu nắm chặt dù, không nhìn y nữa, quay người vào phòng.
Vài giây sau.
Trên hành lang gỗ đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Hề Chiêu bước nhanh ra ngoài, cảm xúc trên mặt cực kỳ phức tạp khó đoán.
Nàng nhìn về phía bóng người lạnh lẽo trong mưa, đột nhiên gọi: "Ngươi đợi chút!"
Nguyệt Vấn Tinh xoay người nhìn nàng: "Ta... ta đang đi mà."
"Không phải vậy." Hề Chiêu trấn định tâm thần.
Nguyệt Vấn Tinh không phải ác quỷ.
Mà Lận Kỳ từng nói, nếu quỷ hồn làm điều ác sai trái, sẽ sinh ra chướng khí.
Trong trăm tội ác, nói dối cũng là một.
Nói cách khác, nếu y nói dối, một cái nhìn là có thể nhận ra ngay.
Hề Chiêu bình tĩnh suy nghĩ.
Lần trước nghe Nguyệt Vấn Tinh nhắc đến hai vị huynh trưởng, giọng điệu của nàng ta cũng không mấy thân thiết.
Hơn nữa dường như nàng ta cũng không có ác ý đối với mình.
Nghĩ đến đây, Hề Chiêu thử hỏi: "Vì sao ngươi cứ muốn đến gặp ta vậy?"
Nguyệt Vấn Tinh trố mắt, một lúc sau mới dời tầm mắt đi, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Sở Lâm nói, nói muội sẽ làm bạn với ta."
Hề Chiêu gật đầu, kiên nhẫn đợi y nói tiếp.
Nhưng hồi lâu sau, chẳng thấy y mở miệng nữa.
Hề Chiêu: "... Hết rồi?"
"Ừm." Nguyệt Vấn Tinh đáp.
Hề Chiêu im lặng.
Vậy hai lần Nguyệt Vấn Tinh chạy ra ngoài gặp nàng, chỉ là để... làm bạn với nàng thôi sao?
Nàng thử dò hỏi: "Huynh trưởng của ngươi không nói với ngươi chuyện gì khác sao, chính là về việc vì sao ta vào phủ ấy."
"Chưa từng." Giọng điệu Nguyệt Vấn Tinh mang theo chút khinh miệt: "Ta không thích nói chuyện với bọn họ."
...
Xem ra những tin tức nàng thăm dò được từ người trong phủ cũng có vài phần là giả.
Quan hệ của ba người bọn họ hoàn toàn không hòa thuận như vậy.
Hơn nữa, Nguyệt Vấn Tinh dường như không biết chút gì về chuyện lấy hồn.
Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định cầm dù đi đến cửa tiểu viện.
Hơn phân nửa chiếc dù được che trên đầu Nguyệt Vấn Tinh, Hề Chiêu hỏi: "Trời đang mưa, sao ngươi lại chạy ra ngoài làm gì, không sợ bị cảm lạnh sao?"
Hình như Nguyệt Vấn Tinh vẫn còn chưa quen với việc nàng đến gần, ánh mắt mơ hồ đảo qua đảo lại hồi lâu, mới khàn giọng lên tiếng.
"Không sao." Y giữ vẻ mặt không cảm xúc đáp lời: "Ta đã chết rồi."
Cũng phải.
Giờ Hề Chiêu mới kịp nhận ra câu hỏi này có phần hơi xúc phạm, lại nói tiếp: "Dù không bị bệnh cũng không thể cứ đứng ngoài trời mưa như vậy, ngươi theo ta vào nhà trước đi, lau khô tóc thôi cũng được."
Nguyệt Vấn Tinh hơi ngẩng đầu, trong đồng tử đen như mực ánh lên sự kinh ngạc.
"Hề —— "
"Có gì vào trong rồi nói." Hề Chiêu túm chặt lấy y, kéo đi vào: "Bên ngoài quá lạnh, chờ thêm lát nữa e là cả hai chúng ta đều sẽ bị ướt mất."
Nguyệt Vấn Tinh bị nàng kéo đi vài bước.
Sau khi khoảng khắc sững sờ qua đi, y rũ mi mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, sắc mặt bắt đầu hiện lên niềm vui rối loạn. Vì cơ thể quá mức cứng nhắc, nên trông lại có vẻ thêm phần đáng sợ.
Khi y đã bình yên vô sự vào trong viện, Hề Chiêu mới hoàn toàn an tâm.
Bùa trừ tà không có chút phản ứng nào.
Quả nhiên.
Y không phải là ác quỷ.
Hề Chiêu trực tiếp dẫn y đến phòng bếp nhỏ của mình, xắn tay áo lên, bắt đầu nhóm lửa.