Nguyệt Sở Lâm không nói gì.
Mãi cho đến khi người đi tới cửa phòng, y mới đột nhiên gọi: "A Khích."
Nguyệt Khích quay đầu lại.
Trong ánh nến chập chờn, trưởng huynh bình thản nhìn hắn.
"A Khích." Y nói: "Vi huynh chỉ còn mỗi đệ để tin tưởng thôi."
Nguyệt Khích sững người.
Hồi lâu sau, hắn nắm chặt tay, đáp: "Đệ biết, huynh trưởng."
-
Không lâu sau khi Nguyệt Khích rời đi, Hề Chiêu đóng cửa nhà ấm trồng hoa lại. Nàng di chuyển giàn hoa ở góc phòng, phía sau giàn hoa hiện ra một quang cảnh hoàn toàn khác -
Trên tường được đυ.c một lỗ đất không nhỏ, bên trong trải nệm chăn mềm mại, trên vách đất còn được gắn vài viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bên cạnh đặt một cái bát nhỏ chất đầy thịt tươi.
Còn chú hổ con nàng nhặt về thì đang cuộn mình trên nệm, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt cảnh giác.
Nàng chăm sóc nó rất cẩn thận, miệng vết thương của hổ con đã sắp khép lại, cũng đã có sức nghịch ngợm rồi. Tuy nhiên nó vẫn hết sức đề phòng nàng, thịt trong bát chưa động đến một chút nào, nếu nàng lại quá gần thì nó sẽ nhe răng với nàng.
Nhưng không sao.
Hề Chiêu mò mẫm phía sau, cuối cùng tìm ra một cái gậy trêu mèo được đan từ cỏ đuôi chó.
Nàng dùng "gậy trêu mèo" quét qua quét lại trên mặt đất, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của hổ con. Ánh mắt nó dõi theo cọng cỏ đuôi chó, liếc trái liếc phải, chẳng bao lâu sau, nó đã không kìm được nữa, "phạch" một cái, vươn móng vuốt về phía cọng cỏ đuôi chó.
Nhưng tay nàng thu về còn nhanh hơn, hổ con vồ hụt, bực bội "gào" một tiếng, cái đuôi cũng bắt đầu bất an phe phẩy.
Hề Chiêu lắc "gậy trêu mèo" hai cái.
Nàng đã nói rồi mà.
Cầm thứ này ra, có con mèo nào không mắc câu?
Ánh mắt nàng dừng lại trên sọc "vương"* ở trán hổ con.
*Cái đường sọc đen trên trán mấy con hổ trông như thế này 王 (= vương).
Mèo bự thì cũng là mèo mà!
Hề Chiêu lại quét một cái, cọng cỏ di chuyển đến trước mặt hổ con.
Bé hổ con lùn tịt lập tức vồ tới, dùng miệng cắn đầu cỏ xù xì, bốn chân cũng không ngừng giật giật cựa quậy.
Thừa cơ hội lúc nó đang chơi, nàng nhanh chóng dọn dẹp sơ qua "ổ mèo", tiện tay cầm lấy bát thịt sống kia lên.
Thịt đều được chọn loại tốt nhất, còn thay mới mỗi ngày, nhưng lại không hề hao hụt chút nào.
"Lại không động đến một miếng." Nàng đặt bát xuống, lo lắng, sốt ruột nhìn hổ con đang chơi đùa đến quên lối về kia: "Dù là linh thú thì ngươi cũng phải ăn chút gì đó chứ?"
Hổ con quay lưng về phía nàng, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, hoàn toàn không để ý đến lời nàng nói.
Hề Chiêu: "Hay là không thích ăn loại này, chi bằng ngày mai ta đổi cho ngươi thịt khác nhé? —— Ngươi lại giả vờ không nghe nữa rồi, Lận đạo trưởng đã nói với ta, ngươi có thể nghe hiểu tiếng người."
Không chỉ nghe hiểu được, nói không chừng còn là đại yêu giả dạng thành thú con nữa cơ.
Hổ con vồ bắt càng nhanh hơn, móng vuốt cào đến nỗi lông mềm trên cọng cỏ bay tứ tung.
Hề Chiêu: "..."
Thôi vậy.
Mèo không thích phản ứng con người cũng là chuyện bình thường.
Nàng tự an ủi bản thân trong lòng, sau đó lại kiểm tra một lượt trận phù Lận Kỳ để lại.
Xác định nó vẫn hoàn hảo không gặp tổn hại, nàng nói: "Ta đi trước đây, ngày mai lại đến xem ngươi."
Nghe nàng nói muốn rời đi, hổ con dừng động tác, chỉ có lỗ tai rung rung hai cái. Chẳng mấy chốc, nó lại quay về cắn nghịch cọng cỏ kia.
Hề Chiêu di chuyển giàn hoa về vị trí cũ, cầm dù đi ra ngoài.
Lúc này, thời tiết bên ngoài sấm chớp đan xen, bầu trời u ám không thấy một tia sáng le lói.
Nàng nghiêng dù, chắn nước chảy xuống từ mái hiên gần đó. Vừa đi vòng qua hành lang, phía chân trời đã nổ vang một tiếng sấm chớp.
Xung quanh bỗng sáng bừng lên, trong ánh sáng chói mắt này, Hề Chiêu chợt thoáng thấy một bóng dáng trăng trắng, đang thoắt ẩn thoắt hiện sau tảng đá núi giả ở cửa tiểu viện.