Trong lúc ma xui quỷ khiến, hắn chợt nhớ đến những lời Hề Chiêu từng nói với hắn.
-- Chẳng lẽ đại ca không hề giấu giếm gì với huynh sao?
Hắn nheo mắt, chưa kịp nghĩ kỹ, đã buột miệng hỏi: "Đại ca không tin đệ sao?"
Vẻ mặt Nguyệt Sở Lâm không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt trông càng thêm thâm thúy trong màn đêm u tối.
"Nguyệt Khích." Y hỏi: "Vừa rồi đệ nói gì?"
Trong thoáng chốc, Nguyệt Khích cảm thấy mình đã nhìn thấy được bộ mặt của Nguyệt Sở Lâm khi đối diện với những kẻ cùng tộc kia.
Cố nén cảm giác khó chịu dâng lên từ đáy lòng, hắn lại hỏi thêm lần nữa: "Đại ca lo lắng đệ sẽ phá hỏng kế hoạch, có phải vì không tin tưởng đệ không?"
Nguyệt Sở Lâm cầm bút lên một lần nữa, ung dung và vô cùng từ tốn viết tiếp: "Việc nhất định phải nhờ đệ, thì còn màng gì đến chuyện tin hay không tin. Nếu như huynh nói không tin, chẳng lẽ sẽ đuổi đệ ra khỏi mưu tính này sao?"
Nguyệt Khích cắn răng.
Ý trên mặt chữ của huynh ấy, chẳng phải là nếu có người thích hợp hơn, thì sẽ không chọn hắn sao?
Nguyệt Sở Lâm dường như nhận ra điều gì đó, y khẽ ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ.
"Nguyệt Khích, sao không trả lời?"
"Vâng." Nguyệt Khích quay mặt đi, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Đệ hiểu rồi."
Nguyệt Sở Lâm dời tầm mắt, ánh nến như nhảy múa trên sườn mặt của y.
"Mấy ngày nay Hề Chiêu có khỏe không? Gần đây Quỷ giới có thư đến, bận rộn với việc này, không rảnh đi thăm nàng ấy."
"Muội ấy vẫn khỏe."
Nguyệt Khích gục đầu xuống, nửa bên mặt chìm trong bóng đêm mông lung, mờ ảo, sắc mặt hắn u ám khó đoán.
"Lần trước sau khi đại ca sai người dán bùa trừ tà trong viện của muội ấy, những âm linh xung quanh đã ít đi rất nhiều. Chưa đến đêm trăng tròn, Vấn Tinh cũng sẽ không xuất hiện, sẽ không làm phiền muội ấy. Tuy nhiên tối nay trời đang mưa, cũng không biết Nguyệt Vấn Tinh... thôi, lát nữa đệ sẽ đi xem thử."
Nguyệt Sở Lâm: "Thân thể nàng ấy đã dần khỏe lại, sau này sẽ chỉ càng thu hút thêm nhiều yêu quỷ. Đệ phải luôn để mắt trông chừng nàng ấy, tránh cho nàng ấy gặp phải nguy hiểm."
"Chuyện này đệ tự biết, cần gì đại ca phải nhắc nhở."
Nguyệt Sở Lâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hỏi: "Nghe người hầu nói, mấy ngày này Lận Kỳ thường hay đến chỗ Hề Chiêu à?"
"Vâng." Nguyệt Khích tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Có cần nhắc nhở hắn vài câu không? Hắn đến đây để tu sửa cấm chế, cứ chạy đến chỗ Tuy Tuy hoài như vậy là sao nữa không biết."
"Không cần đệ xen vào."
"Không cần xen vào sao?" Nguyệt Khích bực bội nói: "Hiện giờ Xích Ô đang chịu cảnh nội loạn, không biết có bao nhiêu sát thủ đã nhận lệnh truy sát Kỳ công tử. Hắn thì hay rồi, chạy theo sư phụ trốn đến chỗ của chúng ta. Thái Nhai kia cũng vậy, quá mức kiêu ngạo, thật sự cho rằng chúng ta không biết rõ chuyện ở Xích Ô sao, cứ thế nhét tên đồ đệ ngoan ngoãn của y vào phủ, coi chúng ta là tấm khiên chắn à?"
"Ăn nói cẩn thận." Nguyệt Sở Lâm nói: "Một tấm lệnh truy sát không thể phân định được đúng sai."
Nguyệt Khích không vui: "Đệ không nói hắn làm sai chuyện gì, chỉ là tự nhiên vô cớ phải rước vào mình một đống phiền phức không đâu!"
"Việc này không cần bàn thêm nữa." Nguyệt Sở Lâm chuyển đề tài: "Đệ không cần can thiệp vào quan hệ giữa Lận Kỳ và Hề Chiêu, tuy nhiên phải luôn chú ý động tĩnh của hai người họ —— trước đây huynh bảo đệ đi điều tra lai lịch của Hề Chiêu, đến nay đã hơn nửa năm, có kết quả gì không?"
"Vẫn như cũ, không tra được gì cả."
Nguyệt Sở Lâm suy nghĩ trong giây lát: "Tiếp tục ra ngoài điều tra, Thiên Hiển và Xích Ô đều không được bỏ qua."
Lúc này, Nguyệt Khích hoàn toàn không muốn nghe những chuyện này, hắn qua loa "ừm" một tiếng rồi đứng dậy, nói: "Trời tối rồi, e rằng Nguyệt Vấn Tinh lại chạy ra ngoài phát điên. Đệ qua chỗ Tuy Tuy xem một chút, đại ca nghỉ ngơi sớm đi."