Tiếp theo, Tưởng chiêu nghi, Khương quý tần và Thôi tiệp dư lần lượt hành lễ cáo lui.
Lữ tần cũng lạnh mặt cáo lui.
"Hiền phi nương nương, thϊếp thân cáo lui trước." Sau khi những người khác rời đi, cuối cùng cũng đến lượt Vân Oanh.
Lúc này, Cố Trăn Trăn được đại cung nữ dìu ra từ phòng trong.
Biết được Hoàng đế nói rằng chuyện mình rơi xuống nước không liên quan đến Vân Oanh, Cố Trăn Trăn thực sự khó kiềm chế cơn tức giận, nàng ta vừa tức vừa giận, hai má ửng hồng khác thường, chỉ vào Vân Oanh nói: "Là ngươi! Rõ ràng là ngươi làm! Vân Oanh, cho dù lần này bệ hạ thiên vị ngươi, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Lời này chẳng khác nào chỉ trích Hoàng đế không phân biệt phải trái, đúng sai.
Hiền phi cau mày, nhỏ giọng quở trách: "Cố mỹ nhân cẩn thận lời nói!"
"Chuyện ngươi rơi xuống nước, bệ hạ đã giao cho bản cung điều tra, bản cung tự sẽ tra rõ sự thật, trả lời ngươi."
"Hiện tại không có bằng chứng xác thực nào chứng minh Vân tiệp dư mưu hại ngươi, ngươi không được vu khống như vậy."
Cố Trăn Trăn đương nhiên không phục.
Vân Oanh trước mặt Hoàng đế còn không thèm biện giải, trước mặt Cố Trăn Trăn càng không phí lời.
"Thϊếp thân cáo lui."
Hành lễ với Hiền phi, Vân Oanh không thèm nhìn Cố Trăn Trăn, tự mình rời đi.
Cố Trăn Trăn tức đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Hiền phi nhìn theo bóng lưng Vân Oanh, sai cung nhân dìu Cố Trăn Trăn về phòng trong, an ủi vài câu, rồi hỏi thái y tình hình.
Mãi đến khi ổn định Cố Trăn Trăn, Hiền phi mới rời khỏi Thính Vũ Lâu.
Ra khỏi cung Thu Lan, đại cung nữ Tố Ngọc của nàng ta mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, Vân tiệp dư nàng ta..."
Hiền phi ngồi trên kiệu, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu: "Tố Ngọc, lát nữa ngươi phái người đến Thanh Trúc Các gọi đại cung nữ Bích Liễu của Vân tiệp dư đến điện Triều Huy, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy, nhớ dặn người kia phải khách sáo một chút."
"Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ."
Tố Ngọc cũng hiểu được tâm tư của chủ tử, chỉ gật đầu đáp lời Hiền phi.
Vân Oanh trở về Thanh Trúc Các liền nằm dài trên sập mỹ nhân.
Sau khi sống lại, đây cũng coi như lần đầu tiên nàng đối phó với trường hợp như vậy, kiếp trước nàng chẳng coi ra gì nhưng giờ đây chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Bên ngoài nóng nực vô cùng, lúc này Vân Oanh đã toát mồ hôi nhễ nhại.
Bích Ngô và Bích Liễu cũng một người quạt cho nàng, một người mang rượu nếp ướp đá đến cho nàng uống để giải nhiệt.
Loại rượu nếp này không say, có vị ngọt thanh.
Uống vào trong ngày nóng nực rất thơm ngon mát lạnh.
Vân Oanh uống cạn một chén rồi lại bảo Bích Liễu rót cho nàng chén thứ hai, Bích Ngô đợi nàng nghỉ ngơi một lát mới hỏi: "Nương tử, chuyện của Cố mỹ nhân này… sau này sẽ thế nào?" Lại lo lắng hỏi: "Cái túi thơm mà Cố mỹ nhân cầm trong tay đúng là của Bích Liễu, liệu có liên lụy đến Bích Liễu không?"
Hoàng đế đã mở lời, Bích Ngô không lo Vân Oanh sẽ gặp chuyện.
Nhưng Bích Liễu chỉ là một cung nữ, muốn giày vò một cung nữ thì quá dễ dàng.
Bị liên lụy vào chuyện mưu hại phi tần vô duyên vô cớ, nói không hoảng sợ không lo lắng thì không thể nào.
Nhưng điều Bích Liễu sợ nhất là chuyện này sẽ liên lụy đến Vân Oanh.
Hiện tại biết Vân Oanh không sao, trong lòng Bích Liễu cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nàng ấy lại rót cho Vân Oanh một chén rượu nếp, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: "Chỉ cần nương tử bình an vô sự, nô tỳ thế nào cũng không sao."